Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Check camera, con dâu sững sờ trước hành động của bố chồng đến mẹ chồng cũng không thể ngờ tới

Bố chồng tôi – người mà tôi luôn kính trọng vì sự nghiêm khắc, ít nói – lại có những hành động khiến tôi không thể tin nổi.

Tôi lấy chồng được hơn ba năm, sống chung cùng bố mẹ chồng trong một căn nhà khang trang ở ngoại thành Hà Nội. Gia đình tôi không quá phức tạp, nhưng cũng không hẳn là êm ấm tuyệt đối. Bố chồng tôi, ông Tuấn, năm nay đã ngoài 60, là một người đàn ông ít nói, nghiêm nghị, từng làm kỹ sư xây dựng trước khi nghỉ hưu. Mẹ chồng thì ngược lại, bà hay càm ràm, để ý từng tí một, nhưng nhìn chung vẫn là người tốt tính. Chồng tôi, anh Nam, là con trai út, tính tình hiền lành, luôn cố gắng làm cầu nối giữa tôi và bố mẹ anh.

Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi, bình lặng nhưng không thiếu những lúc căng thẳng vì những chuyện vặt vãnh. Tôi làm việc tại một công ty truyền thông, thường xuyên phải đi công tác ngắn ngày. Mỗi lần cả nhà đi vắng, tôi có thói quen kiểm tra camera an ninh qua điện thoại để yên tâm. Hệ thống camera được lắp ở phòng khách, sân trước và hành lang, chủ yếu để phòng trộm cắp. Nhưng lần này, điều tôi thấy không liên quan gì đến trộm cắp cả.

Hôm đó là một ngày cuối tuần, tôi vừa trở về sau chuyến công tác ở Hải Phòng. Cả nhà quyết định đi thăm họ hàng ở quê, chỉ có bố chồng ở lại vì ông nói mình mệt, muốn nghỉ ngơi. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, chỉ dặn ông ăn uống đầy đủ rồi cùng chồng và mẹ chồng lên xe. Chuyến đi kéo dài cả ngày, đến tối mịt chúng tôi mới về đến nhà. Mệt mỏi, tôi nằm dài trên ghế sofa, lướt điện thoại và tiện tay mở ứng dụng camera để kiểm tra.

bo-chong-con-dau-1745203783.jpg
Ảnh minh họa

Tôi tua lại đoạn ghi hình từ buổi sáng, ban đầu chỉ định xem qua loa. Nhưng khi đoạn video chạy đến khoảng 10 giờ sáng, tôi sững sờ. Bố chồng tôi, người mà tôi luôn nghĩ là nghiêm khắc và chỉ biết đọc báo, xem tivi, đang đứng giữa phòng khách, cầm một cây guitar cũ kỹ – thứ mà tôi chưa từng thấy trong nhà. Ông chơi vài hợp âm, ngượng ngùng nhìn quanh như sợ ai đó bắt gặp, rồi bắt đầu hát. Giọng ông không hay, hơi lạc tông, nhưng lại đầy cảm xúc. Bài hát ông chọn là Nắng Có Còn Xuân của nhạc sĩ Đức Huy – một bài hát mà tôi từng nghe mẹ chồng kể là bài yêu thích của ông thời trẻ.

Tôi gần như không tin vào mắt mình. Bố chồng tôi, người mà tôi chưa từng thấy cười thoải mái, đang hát say sưa như một chàng trai mới lớn. Nhưng điều khiến tôi shock hơn cả là sau khi hát xong, ông đặt guitar xuống, lấy điện thoại ra và bắt đầu nhắn tin. Tôi không thấy nội dung tin nhắn, nhưng nụ cười trên mặt ông – một nụ cười rạng rỡ, trẻ trung – làm tôi bối rối. Ông nhắn tin liên tục, thi thoảng còn bật cười thành tiếng. Tôi tua thêm vài đoạn, phát hiện ra cứ khi cả nhà đi vắng, ông lại lặp lại “nghi thức” này: chơi guitar, hát, nhắn tin, và đôi khi còn nhún nhảy theo nhạc.

Ban đầu, tôi thấy buồn cười, thậm chí có chút dễ thương khi chứng kiến một góc rất khác của bố chồng. Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy khó hiểu. Ông nhắn tin cho ai? Tại sao ông chỉ làm những việc này khi cả nhà không có ở đó? Tôi bắt đầu lo lắng. Liệu có điều gì đó ông đang giấu cả gia đình? Tôi kể chuyện này cho chồng, nhưng anh chỉ cười xòa, bảo: “Chắc bố nhớ thời trẻ thôi, em đừng nghĩ linh tinh.” Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ.

Tôi quyết định quan sát thêm. Trong vài tuần sau, tôi cố ý để ý những lần cả nhà đi vắng. Mỗi lần như thế, tôi đều kiểm tra camera và thấy bố chồng lặp lại những hành động tương tự. Có lần, ông còn lấy một cuốn sổ cũ ra, viết gì đó rất chăm chú, rồi cất kỹ vào ngăn kéo. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một kẻ rình rập, nhưng sự tò mò đã lấn át tất cả. Tôi muốn biết sự thật.

Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với bố chồng. Một buổi tối, khi mẹ chồng và anh Nam đi ngủ sớm, tôi lấy hết can đảm ngồi lại với ông ở phòng khách. Tôi kể rằng mình đã vô tình thấy ông qua camera, và hỏi thẳng về những hành động đó. Tôi lo ông sẽ giận, nhưng bất ngờ thay, ông chỉ cười nhẹ, nhìn tôi với ánh mắt hiền từ.

Ông kể rằng cây guitar là kỷ vật từ thời thanh niên, khi ông từng mơ làm nhạc sĩ nhưng bị gia đình phản đối. Những lúc cả nhà đi vắng, ông tìm lại cảm giác tự do của ngày xưa bằng cách chơi nhạc, hát và nhắn tin với một người bạn cũ – một người từng cùng ông chơi nhạc trong ban nhạc sinh viên. Người bạn đó giờ sống ở nước ngoài, và họ chỉ đơn thuần ôn lại kỷ niệm xưa. Cuốn sổ ông viết là những bài thơ, bài hát ông sáng tác nhưng chưa bao giờ dám công khai.

Tôi ngồi nghe, vừa ngượng ngùng vừa xúc động. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài nghiêm nghị của bố chồng là một tâm hồn trẻ trung, đầy đam mê nhưng bị kìm nén bởi trách nhiệm và thời gian. Ông bảo: “Bố không muốn cả nhà nghĩ bố già mà còn mơ mộng, nên chỉ dám làm những thứ này khi không ai ở nhà.”

Câu chuyện này đã thay đổi cách tôi nhìn bố chồng. Tôi nhận ra rằng ai cũng có những góc khuất, những ước mơ bị chôn vùi, và đôi khi, họ chỉ cần một không gian riêng để sống thật với chính mình. Tôi quyết định giữ bí mật này, chỉ chia sẻ với chồng để anh hiểu bố hơn. Thỉnh thoảng, tôi cố ý để cả nhà đi vắng, tạo cơ hội cho ông được sống với đam mê của mình.

Nhìn lại, tôi thấy biết ơn chiếc camera ấy. Nó không chỉ giúp tôi phát hiện một bí mật, mà còn giúp tôi hiểu và gần gũi hơn với bố chồng – người mà tôi từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu. Cuộc sống, đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc bất ngờ để thay đổi tất cả.

Tâm sự của độc giả
 

Minh Khuê