Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn được gần 6 năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn yên ấm, không ồn ào, cũng chẳng quá ngọt ngào nhưng đủ để tôi cảm thấy an lòng. Chồng tôi là người hiền lành, ít nói, thương vợ con, chưa bao giờ khiến tôi phải phiền lòng. Thế nhưng, một chuyện nhỏ xảy ra gần đây lại làm tôi suy nghĩ rất nhiều, đến mức có những đêm trằn trọc không ngủ được.
Hôm đó, chị dâu tôi – vợ của anh trai chồng – gọi điện báo sẽ xuống thành phố công tác gấp. Vì nơi chị đến họp chỉ cách nhà tôi vài cây số, nên chị xin phép được ở nhờ một đêm để hôm sau tiện di chuyển. Tôi vốn quý chị dâu, lại nghĩ gia đình cả, chẳng có gì phải ngại ngần. Tôi liền đồng ý ngay, còn chuẩn bị thêm chăn gối sạch sẽ, cơm nước tươm tất để đón chị.

Buổi tối hôm ấy, cả nhà tôi ăn cơm rất vui vẻ. Chị dâu vốn khéo ăn nói, lại giỏi giang nên không khí trong mâm cơm rộn ràng hơn hẳn. Tôi để ý thấy chồng mình hôm ấy cười nhiều hơn thường ngày, trò chuyện với chị dâu cũng khá thoải mái. Bình thường anh vốn ít nói, thế mà hôm đó cứ gợi chuyện liên tục, nào là công việc của chị, rồi đến chuyện quê nhà. Tôi lúc đầu cũng chỉ nghĩ đơn giản là người trong nhà thì trò chuyện thân mật, hoàn toàn bình thường.
Nhưng điều khiến tôi hoang mang lại đến sau đó. Khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ, tôi dọn dẹp xong xuống bếp thì vô tình nghe thấy chồng và chị dâu nói chuyện trong phòng khách. Tôi không cố tình nghe lén, nhưng những lời họ trao đổi lại khiến lòng tôi bất an.
Chị dâu bảo: “Lâu rồi em mới thấy chú cười thoải mái như thế. Ở quê, bố mẹ cũng hay nhắc chú lắm đấy.”
Chồng tôi cười đáp lại: “Ở nhà thì vất vả công việc, ít có dịp để chuyện trò thế này. Có chị xuống cũng thấy vui.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, ấm áp đến mức chính tôi cũng thấy lạ lẫm. Bởi lẽ, hiếm khi anh dùng tông giọng ấy để nói chuyện với tôi. Tôi đứng lặng vài giây, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả: vừa ghen tuông, vừa lo lắng.
Đêm đó, tôi nằm bên cạnh chồng nhưng không sao chợp mắt. Tôi nghĩ ngợi miên man: Tại sao anh lại cởi mở với chị dâu hơn với vợ? Tại sao anh không dành cho tôi những nụ cười thoải mái ấy? Hay vì tôi và anh đã sống với nhau lâu ngày, mọi thứ trở nên nhàm chán?
Sáng hôm sau, chị dâu rời đi khá sớm. Trước khi đi, chị còn cảm ơn rối rít vì sự tiếp đãi chu đáo của vợ chồng tôi. Tôi vẫn vui vẻ tiễn chị, nhưng trong lòng thì đầy nỗi băn khoăn. Khi quay vào nhà, tôi bất giác hỏi chồng:
– Hôm qua anh nói chuyện với chị dâu vui thế nhỉ?

Anh hơi ngập ngừng, rồi cười:
– Ừ thì lâu lắm mới gặp, anh em trong nhà, chuyện trò chút thôi mà. Em nghĩ linh tinh làm gì.
Câu trả lời đơn giản ấy đáng lẽ phải làm tôi yên lòng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hụt hẫng. Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn: anh có vẻ hay nhắc đến chị dâu trong những câu chuyện nhỏ, như “chị ấy nấu ăn khéo”, “chị ấy chăm bố mẹ chu đáo”… Trong khi đó, hiếm khi tôi nghe anh dành cho tôi những lời khen ngợi như thế.
Tôi tự hỏi: Phải chăng tôi đã quá nhạy cảm? Hay do phụ nữ khi bước vào hôn nhân lâu năm thường thiếu đi sự tươi mới, nên dễ bị so sánh? Tôi không muốn nghi ngờ chồng mình, cũng không muốn làm rạn nứt tình cảm gia đình. Nhưng cảm giác bất an ấy cứ bám riết, khiến tôi khó tập trung vào công việc hàng ngày.
Tối hôm qua, tôi lấy hết can đảm, ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tôi kể cho anh nghe nỗi lo lắng trong lòng, rằng tôi cảm thấy anh đối xử với chị dâu có phần thoải mái hơn với vợ. Tôi không trách móc, chỉ muốn anh hiểu cảm giác của tôi.
Nghe xong, chồng tôi im lặng hồi lâu rồi nắm lấy tay tôi:
– Em nghĩ nhiều quá rồi. Anh chỉ xem chị dâu như người thân trong gia đình, hoàn toàn không có gì khác. Có thể vì ở lâu với em, anh ít bộc lộ cảm xúc, nên em thấy sự khác biệt. Nhưng thật lòng, vợ con vẫn là ưu tiên lớn nhất của anh.
Ánh mắt anh chân thành, giọng nói kiên định khiến tôi phần nào yên tâm hơn. Tôi nhận ra, có lẽ vấn đề nằm ở chính tôi: lâu nay tôi mải lo con cái, công việc, ít khi ngồi xuống để lắng nghe anh, ít khi tạo cơ hội để hai vợ chồng trò chuyện nhẹ nhàng. Trong khi đó, chỉ cần có một người thân khác đến, anh mới có dịp giãi bày, nên tôi mới thấy sự khác biệt.
Câu chuyện chị dâu đến ở nhờ một đêm tưởng chừng đơn giản nhưng lại cho tôi một bài học: trong hôn nhân, điều quan trọng nhất là sự thấu hiểu và chia sẻ. Nếu có khúc mắc mà giữ trong lòng, mọi chuyện sẽ dễ bị suy diễn theo hướng tiêu cực. Thay vì nghi ngờ, tôi chọn tin tưởng chồng, đồng thời cũng tự nhắc mình phải vun vén nhiều hơn cho tình cảm vợ chồng.
Đến giờ, nghĩ lại, tôi không còn hoang mang nữa. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi cùng nhau giữ sự chân thành, thì hôn nhân sẽ luôn bền vững, bất chấp những thử thách nhỏ nhặt trong đời sống thường nhật.
Tâm sự của độc giả!