Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Khi đang dọn dẹp phòng khách chuẩn bị bữa cơm tối, con gái tôi vội vàng bỏ cặp xuống ghế rồi chạy thẳng vào phòng. Cặp sách của con hé mở, vài quyển vở rơi xuống sàn. Tôi cúi xuống nhặt, và bất ngờ phát hiện một chiếc túi nylon nhỏ, bên trong là que thử thai chưa sử dụng.
Tay tôi run lên, tim đập dồn dập. Thế giới như sụp đổ trước mắt. Con gái tôi mới lớp 11, mỗi sáng vẫn mặc áo trắng tinh khôi đến trường – sao lại có thể dính đến thứ này? Tôi từng nghĩ con vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng sự thật phũ phàng ấy khiến tôi nghẹt thở.
Ảnh minh họa.
Buổi tối hôm đó, tôi nấu cơm mà chẳng nuốt nổi. Nhìn con ngồi ăn, mái tóc xõa ngang vai, gương mặt non nớt cúi xuống, con không biết trong lòng tôi đang là một cơn bão. Tôi muốn hỏi ngay, nhưng lời nghẹn ở cổ. Tôi sợ câu trả lời, sợ đẩy con ra xa hơn.
Cả đêm, tôi trằn trọc. Bao năm qua, tôi mải làm trụ cột kinh tế, lao vào hợp đồng, dự án, chỉ nghĩ rằng lo đủ tiền học, đủ đầy vật chất là tròn trách nhiệm. Tôi hiếm khi ngồi xuống lắng nghe con, những bữa cơm vội vã, những câu chuyện trường lớp tôi chỉ ậm ừ cho qua. Và rồi con trở nên im lặng, khép kín – khoảng cách ấy hóa thành hố sâu mà tôi không nhận ra.
Ngày hôm sau, tôi quyết định theo dõi con. Tim thắt lại khi thấy con tan học không về nhà mà đi cùng một nam sinh trường bên. Hai đứa ghé vào quán trà sữa, ngồi sát nhau, ánh mắt trao nhau đầy thân mật. Hình ảnh ấy như mũi dao xoáy vào lòng tôi.
Tối đó, tôi mở lời nhẹ nhàng, hỏi con có điều gì muốn tâm sự không. Con lắc đầu: “Mẹ đừng quan tâm quá, con tự lo được”. Tự lo được sao? Một đứa trẻ 17 tuổi thì lo được gì?
Những ngày sau, tôi sống trong bất an. Chiếc que thử thai kia là bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi không dám chắc kết quả. Mỗi lần nhìn ánh mắt lạnh lùng, khoảng cách vô hình giữa hai mẹ con, tôi lại chùn bước.
Tôi từng đọc nhiều câu chuyện về những cô bé tuổi dậy thì mang thai ngoài ý muốn, phải bỏ học, phải làm mẹ khi chưa đủ trưởng thành. Tôi rùng mình nghĩ đến viễn cảnh đó xảy ra với con gái mình. Tôi tự hỏi: nếu điều đó là thật, liệu tôi có đủ can đảm đứng bên con hay lại trách móc, bỏ rơi con như cách tôi từng bỏ mặc con suốt bao năm qua?
Tôi nhận ra, tình mẫu tử không chỉ là cung cấp vật chất, mà còn là đồng hành, lắng nghe, chia sẻ. Nhưng tôi đã để điều đó vụt mất quá lâu. Tôi ước thời gian quay lại – để bớt tăng ca, bớt hợp đồng, ngồi bên con, nghe con kể chuyện bạn bè, cùng con vượt qua vướng mắc tuổi mới lớn. Nhưng đời không có chữ “nếu”.
Giờ đây, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi phải làm sao để kéo con trở lại vòng tay mình?
*Tâm sự của độc giả