Chồng thẳng thừng từ chối cho anh vợ vay tiền, tôi giận bỏ về mẹ đẻ, 1 tuần sau trở lại chết lặng trước cảnh tượng trên giường

Sự việc lần này như một cú tát tỉnh ngộ. Tôi nhận ra, hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là sự thấu hiểu, sẻ chia. Nếu tôi chịu bình tĩnh, lắng nghe chồng phân tích, có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa.

Tôi kết hôn được 4 năm. Cuộc hôn nhân của tôi không phải quá dư dả nhưng cũng đủ đầy, có nhà cửa ổn định, có con nhỏ khỏe mạnh. Vợ chồng tôi đi làm công ăn lương, tiết kiệm từng đồng mới mua được căn chung cư nhỏ. Tôi vẫn luôn nghĩ, có chồng cùng chia sẻ mọi khó khăn thì hạnh phúc sẽ bền lâu. Thế nhưng, một biến cố gần đây khiến tôi ngã quỵ, niềm tin vào chồng sụp đổ hoàn toàn.

Anh trai tôi làm ăn thất bát, nợ nần chồng chất. Hôm đó anh gọi cho tôi, giọng run run nhờ vả:

– Em à, em hỏi chồng em cho anh vay tạm 50 triệu, anh xoay xở ít hôm rồi trả. Giờ anh túng quá, không biết bấu víu vào đâu.

tam-su-3-1758767550.jpg
Tôi kết hôn được 4 năm. Cuộc hôn nhân của tôi không phải quá dư dả nhưng cũng đủ đầy, có nhà cửa ổn định, có con nhỏ khỏe mạnh. Ảnh minh họa

Nghe anh nói, tôi thương đứt ruột. Anh trai là người đã thay bố mẹ nuôi tôi ăn học, bao năm vất vả. Tôi nghĩ đơn giản: chồng mình hiền lành, chắc chắn sẽ giúp. Ai ngờ, khi tôi vừa mở lời, chồng đã cau mày:

– Nhà mình còn bao nhiêu khoản phải lo. 50 triệu đâu phải ít. Anh vợ làm ăn thua lỗ, giờ đưa tiền khác nào ném xuống sông xuống biển.

Tôi nghẹn lại. Trong lòng tôi dấy lên cảm giác chồng ích kỷ, bạc bẽo. Tôi to tiếng:

– Đấy là anh ruột tôi. Anh không giúp thì tôi còn mặt mũi nào nhìn gia đình? Anh sống chỉ biết tính toán, chẳng có tình nghĩa gì cả!

Chồng gằn giọng:

– Anh không đồng ý. Nếu em muốn thì tự bỏ tiền riêng của em ra mà cho vay.

Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Tôi tức giận thu dọn đồ, bế con về nhà mẹ đẻ. Trong lòng tôi đầy phẫn uất: “Người đàn ông này không đáng để dựa dẫm. Chẳng lẽ tình nghĩa vợ chồng còn thua một khoản tiền?”.

Một tuần ở nhà mẹ đẻ, tôi chẳng buồn nghe điện thoại của chồng. Anh có nhắn tin, gọi điện nhưng tôi đều phớt lờ. Tôi nghĩ, để anh biết thế nào là mất đi vợ con, lúc đó anh sẽ hối hận.

Thế nhưng, đến ngày thứ bảy, mẹ tôi khuyên nhủ:

– Con cứ ở lì mãi cũng không phải cách. Dù sao cũng phải về nói chuyện cho rõ ràng.

Nghe mẹ, tôi bế con về căn hộ của mình. Cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Trong phòng ngủ, chồng tôi đang nằm bất động, gương mặt tái nhợt, bên cạnh là lọ thuốc rỗng vương vãi.

tam-su-1-1758767572.jpg
Cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Ảnh minh họa

Tôi hoảng loạn gào lên gọi hàng xóm, đưa chồng đi cấp cứu. May mắn thay, vì phát hiện kịp thời nên anh giữ được mạng sống. Nhưng bác sĩ cho biết anh rơi vào trạng thái trầm cảm, suy nhược vì áp lực kinh tế và mâu thuẫn gia đình.

Ngồi bên giường bệnh, nhìn chồng yếu ớt, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi chợt hiểu, suốt một tuần qua, tôi chỉ nghĩ đến anh trai, đến cái gọi là “tình nghĩa”, mà quên mất rằng người chồng này cũng đang gồng gánh cả gia đình nhỏ. Tiền nong không phải dễ kiếm, anh đã cố gắng lo toan từng đồng cho vợ con, nhưng lại bị chính vợ trách móc là vô tình, ích kỷ.

Khi tỉnh lại, chồng nắm tay tôi, giọng khàn đặc:

– Anh xin lỗi vì không chiều theo ý em. Nhưng anh thật sự lo lắng. Nếu đưa tiền đi mà không lấy lại được, gia đình mình sẽ rơi vào khó khăn. Anh áp lực nhiều lắm…

Nghe những lời ấy, tôi nghẹn ngào. Hóa ra, sự từ chối của chồng không phải vì vô tâm, mà vì trách nhiệm. Anh sợ vợ con khổ, sợ mái ấm lung lay. Tôi đã quá nóng nảy, quá vội vàng khi đặt tình ruột thịt lên trên cả gia đình nhỏ mình đang có.

Sự việc lần này như một cú tát tỉnh ngộ. Tôi nhận ra, hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là sự thấu hiểu, sẻ chia. Nếu tôi chịu bình tĩnh, lắng nghe chồng phân tích, có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa.

Giờ đây, mỗi lần nhìn chồng gầy sọp đi vì bệnh tật và lo âu, tôi càng thấy hối hận. Tôi thầm nhủ, sau này dù có bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không để chồng một mình đối diện. Anh không phải kẻ keo kiệt, mà là người đàn ông biết lo xa. Và tôi – là vợ – phải học cách đồng hành, chứ không phải gây thêm áp lực.

Câu chuyện của tôi có thể là lời cảnh tỉnh cho nhiều người phụ nữ. Đôi khi, chúng ta vì thương anh em, cha mẹ mà quên mất người bạn đời mới là người cùng ta đi suốt chặng đường dài. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng một khi tình cảm vợ chồng rạn nứt thì khó mà hàn gắn.

Tôi đã trả giá bằng những ngày tháng đau khổ để nhận ra điều đó. Mong rằng các chị em đừng để bản thân rơi vào bi kịch giống như tôi. Hãy trân trọng, thấu hiểu và bảo vệ mái ấm gia đình trước tiên, bởi đó mới là bến đỗ bình yên thật sự.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê