Chồng về muộn cùng chiếc bánh kem móp méo như mua vội ven đường, biết sự thật, tôi quỳ sụp, xin lỗi anh!

Căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng điều hòa và mùi kem tan chảy trên sàn.
photo1615782043290-1615782043293-crop-16157821119231033046174-1765964432.webp
Ảnh minh họa

Tôi từng nghĩ, không có gì đau hơn việc bị phản bội. Nhưng hóa ra, có những nỗi đau còn sâu hơn thế – đó là khi mình làm tổn thương người yêu thương mình nhất chỉ vì một khoảnh khắc mù quáng.

Ngày hôm đó là kỷ niệm 8 năm ngày cưới.

Tôi đã đếm từng ngày. Không phải vì mong đợi điều gì lớn lao, mà vì tôi muốn tin rằng sau ngần ấy năm chung sống, chúng tôi vẫn còn nhớ đến nhau theo cách đơn giản nhất.

Nhưng chồng tôi quên.

Buổi sáng, anh vội vàng đi làm, không một lời chúc. Buổi trưa, không tin nhắn. Buổi chiều, tôi gọi điện thì anh tắt máy.

Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà một mình, nấu một bữa cơm thịnh soạn rồi lại dọn đi, vì chẳng ai về ăn. Mỗi lần nhìn đồng hồ, lòng tôi lại trĩu xuống một chút. Tôi tự nhủ: “Chắc anh bận. Chắc anh có bất ngờ.” Nhưng càng về tối, sự chờ đợi càng chuyển thành tủi thân và giận dữ.

Gần 10 giờ đêm, cửa mở. Chồng tôi bước vào, trên tay là một chiếc bánh kem nhỏ, hộp bánh đã móp nhẹ ở góc. Không hoa. Không quà. Không lời xin lỗi.

Thứ duy nhất anh mang về trong ngày kỷ niệm… là một chiếc bánh kem trông như mua vội ở tiệm ven đường.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ:
“Mình đáng giá với anh chỉ đến thế thôi sao?”

Bao nhiêu uất ức tích tụ cả ngày bùng lên cùng lúc. Tôi không hỏi han. Không chờ anh giải thích. Tôi giật lấy chiếc bánh trên tay anh và ném thẳng xuống đất.

Chiếc hộp bật nắp. Kem văng ra sàn. Dòng chữ “Kỷ niệm ngày cưới” méo mó, nát bươm.

“Anh đem cái này về để làm gì?” – tôi hét lên. “Muộn thế này mới nhớ ra mình có vợ à?”

Chồng tôi đứng chết lặng. Anh không giận, không cãi. Chỉ cúi xuống nhìn chiếc bánh tan nát, rất lâu. Ánh mắt anh lúc đó… không phải tức giận, mà là đau đớn.

“Em có biết… anh đã đi đâu cả ngày nay không?” – anh hỏi, giọng khàn đi.

Tôi quay mặt đi, nước mắt lăn dài nhưng vẫn cứng đầu: “Em không cần biết nữa.”

Anh im lặng. Rồi anh mở túi áo khoác, lấy ra một xấp giấy nhàu nát vì mồ hôi.

Là kết quả xét nghiệm. Tên tôi trên đó. Tôi chết lặng.

Anh nói, từng chữ như rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt: “Sáng nay, bác sĩ gọi anh lên gấp. Kết quả sinh thiết của em… không ổn. Anh xin nghỉ làm, chạy khắp nơi hỏi bác sĩ, đặt lịch mổ sớm nhất có thể.”

Tôi không thở nổi. “Chiếc bánh… anh mua trên đường từ bệnh viện về. Anh định về sớm hơn… nhưng anh đứng trước cửa rất lâu. Anh sợ em hoảng.”

Căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng điều hòa và mùi kem tan chảy trên sàn.

Tôi nhìn chiếc bánh bị mình ném xuống. Lúc này tôi mới để ý: bên trong hộp bánh còn có một tấm thiệp nhỏ, dính kem, chữ nhòe đi nhưng vẫn đọc được:

“Còn vợ là còn ngày kỷ niệm. Mình cùng nhau qua chuyện này nhé.” Tôi quỵ xuống.

Không phải vì bệnh. Mà vì nhận ra, trong khi tôi đang đo lường tình yêu bằng sự đúng giờ và hình thức, thì anh lại đang ôm lấy nỗi sợ mất tôi một mình suốt cả ngày.

Tôi khóc nức nở, xin lỗi trong tuyệt vọng. Anh không nói gì, chỉ quỳ xuống ôm tôi vào lòng, tay run run.

Chiếc bánh kem nằm đó, tan nát, giống hệt cách tôi vừa làm vỡ một khoảnh khắc yêu thương mà đáng lẽ tôi phải trân trọng nhất.

Hóa ra, có những ngày kỷ niệm không cần nến, không cần hoa. Chỉ cần hai người còn chọn nắm tay nhau khi biến cố ập đến.

Và cũng từ ngày hôm đó, tôi hiểu: Giận dữ không đáng sợ bằng việc không chịu lắng nghe người vẫn đang âm thầm yêu mình.

Tâm sự của độc giả!

Mai Anh (ghi)