Tâm sự của một độc giả được Đời sống và pháp luật đăng tải. Cụ thể câu chuyện ghi như sau:
Tôi là Dương, 29 tuổi, kết hôn được bốn năm và có một bé trai ba tuổi. Tôi luôn nghĩ mình là người khá thoải mái, không quá để ý chuyện tiền nong giữa người trong gia đình. Nhưng gần đây, khi chuyển về sống gần bố mẹ chồng, tôi mới hiểu rằng không phải ai cũng quan niệm giống mình.
Sau khi kết hôn xong, vợ chồng tôi vào Đà Nẵng một thời gian do công ty của chồng tôi có dự án trong đó. Gần đây, dự án đã xong nên chúng tôi về Hà Nội. 2 vợ chồng mua một căn chung cư ở gần nhà bố mẹ chồng. Dù còn nợ một ít tiền nhưng chúng tôi cũng xác định tự lực, không nhờ vả, xin xỏ bố mẹ.
Bố mẹ chồng đều là người chỉn chu, sống nề nếp và đặc biệt… rất rõ ràng về chuyện tiền bạc. Trước đây tôi chỉ nghe chồng kể: "Nhà anh vậy đấy, ai lo phần nấy, không nhờ vả ai cái gì", nhưng không nghĩ lại tới mức thế này.
Hôm trước, tôi đưa con sang nhà ông bà chơi. Con tôi thích ăn cháo nên mẹ chồng mua cho cháu một hộp. Khi tôi chuẩn bị bế con ra về, bà nói nói nhẹ nhàng: "Hộp cháo nãy mẹ mua 20 nghìn đấy con. Con đưa tiền cho mẹ luôn nhé."
Tôi hơi đứng hình. Không phải vì 20 nghìn, mà vì cách bà nói quá rành rọt. Tôi lúng túng lấy tiền đưa, cố giữ sự tự nhiên. Nhưng khi bước ra khỏi nhà, cảm giác chùng xuống trong lòng khiến tôi trăn trở mãi.
Vài hôm sau, tôi bận việc nên gửi con sang nhà ông bà chơi mấy ngày. Con ở rất ngoan, ông bà cũng chăm cháu chu đáo. Tối đón con về, bố chồng tôi nói: "Mỗi ngày cháu ăn ngủ ở đây, bố tính là ba mươi nghìn tiền ăn. Tổng cộng mấy ngày là…". Rồi ông ghi ra con số rõ ràng như tính tiền trọ.
Tôi nghe mà nghẹn. Ông bà đều có lương hưu cao, điều kiện kinh tế tốt, chẳng thiếu thốn gì. Tôi không mong ông bà hỗ trợ vợ chồng mình, nhưng tôi cứ nghĩ chuyện tiền ăn của cháu – cháu ruột, thì cũng không cần chi li đến vậy.
Tôi về kể với chồng. Anh chỉ thở dài: "Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng ba mẹ anh sống quen vậy rồi, cái gì cũng sòng phẳng. Không có ý gì đâu." Tôi biết chồng nói đúng. Nhưng lý trí hiểu không có nghĩa là cảm xúc không bị tổn thương.
Hãy cởi mở chia sẻ và chấp nhận những điều khác biệt từ con dâu
Có một thực tế mà ai cũng phải thừa nhận, đó là anh em trong gia đình, ngay cả anh chị em sinh đôi cùng ngày, được nuôi dưỡng như nhau cũng trở nên khác biệt khi trưởng thành. Bởi mỗi con người có những trải nghiệm và góc nhìn khác nhau, từ đó mà sinh ra những hệ tư duy, suy nghĩ, hành vi cảm xúc khác nhau. Bởi vậy, việc con dâu khác với văn hóa, lối sống trong gia đình mình là chuyện rất bình thường.
Hãy chấp nhận sự khác biệt này khi mà nó không vi phạm chuẩn mực đạo đức của xã hội, không vi phạm pháp luật và không làm ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của các thành viên trong gia đình.
Hãy dành thời gian để quan sát (quan sát bằng thái độ tích cực chứ không phải soi mói tiêu cực) và chia sẻ nhiều hơn với con dâu. Mỗi con người đều có những ưu – nhược điểm riêng. Bởi vậy, tuy khác nhau về thói quen hay quan điểm sống, con dâu vẫn có thể có những ưu điểm mà chúng ta có thể học hỏi.
Hãy chia sẻ với con dâu nhiều hơn về gia đình mình để con có thể hiểu hơn về những văn hóa, thói quen trong gia đình. Và tất nhiên, bố mẹ chồng phải là người thực hiện tốt những quy tắc trong gia đình mình để con tôn trọng và học hỏi. Còn nữa, hãy cho con dâu thời gian để làm quen với gia đình nhà mình.
Theo Tạp chí Tâm lý học