Đang say đắm bên người tình, tôi không ngờ lại phát hiện bí mật động trời của chồng

Sáu tháng qua, tôi sống trong hai thế giới khác nhau: ban ngày là người vợ đảm đang, tối đến là người đàn bà giấu kín bí mật của riêng mình. Tôi ngoại tình. Và tôi từng nghĩ, chỉ mình tôi phản bội.

Tôi và chồng đã kết hôn được bảy năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi, nhìn bề ngoài, yên ả như mặt hồ. Anh là người điềm đạm, ít nói, còn tôi luôn cố gắng vun vén cho gia đình. Nhưng từ lâu, những cái ôm của anh trở nên gượng gạo, những đêm chạm vào nhau cũng chỉ như một nghi thức cho xong.

Tôi đã từng hỏi: “Anh có mệt không?”

Anh chỉ cười: “Không, anh vẫn vậy mà.”

Nhưng “vẫn vậy” trong anh là im lặng, là khoảng cách. Chúng tôi ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng chẳng còn thực sự nhìn vào mắt nhau nữa.

Cho đến khi tôi gặp Minh – người đồng nghiệp mới trong công ty, trẻ hơn tôi hai tuổi. Minh biết lắng nghe, hay đùa, và mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy khiến tôi nhớ lại cảm giác được khao khát.

Ban đầu chỉ là những tin nhắn vu vơ, những lần cà phê “trò chuyện công việc”. Nhưng rồi tôi sa vào mối quan hệ ấy lúc nào không hay. Bên Minh, tôi thấy mình như được sống lại – trẻ trung, cuồng nhiệt, được yêu. Tôi lén dối chồng, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Tôi tự nhủ: “Chỉ là một chút niềm vui, rồi sẽ dừng lại.”

1-1759764418.jpg
Đang say đắm bên người tình, tôi không ngờ lại phát hiện bí mật động trời của chồng. Ảnh minh họa

Cho đến một buổi tối tháng trước, khi tôi đang thu dọn quần áo, tôi phát hiện trong túi áo sơ mi của chồng có một mẩu giấy nhỏ. Trên đó viết: “Em sẽ đợi anh ở quán quen, 8 giờ tối nhé.”

Tôi lặng người. Địa chỉ ghi trên giấy là một quán cà phê tôi chưa từng đến. Trái tim tôi nhói lên, không phải vì ghen, mà vì chợt hiểu ra: người đang dửng dưng trong hôn nhân này không chỉ có tôi.

Tối hôm đó, tôi lấy cớ đưa con sang nhà mẹ đẻ và lái xe đến quán ghi trên mảnh giấy. Khi bước vào, tôi thấy anh đang ngồi ở góc trong cùng. Đối diện anh là một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, tầm bốn mươi, gương mặt dịu dàng. Anh cười – nụ cười mà tôi đã quên mất hình dạng suốt bao năm qua.

Tôi không tiến lại gần. Tôi đứng sau tấm kính, nhìn hai người nói chuyện, rồi anh khẽ chạm tay vào tay cô ấy. Cử chỉ nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức tôi bỗng thấy mình như người ngoài cuộc của chính cuộc hôn nhân này.

Tôi trở về nhà trong đêm mưa, người run lên vì lạnh. Tôi không khóc. Tôi chỉ thấy mệt mỏi đến cùng cực.

Những ngày sau đó, tôi sống như một kẻ biết rõ bí mật của người khác mà vẫn phải giả vờ không biết. Chồng tôi vẫn quan tâm, vẫn đưa đón con đi học, vẫn hỏi “Em ăn gì chưa?”. Nhưng tôi nghe trong giọng anh có một thứ xa xăm, giống hệt thứ mà tôi vẫn mang khi nói chuyện với anh.

Tôi nhận ra: chúng tôi đều đã phản bội nhau, không phải vì ham muốn, mà vì cô đơn.

Tôi cắt đứt với Minh. Cậu ấy có vẻ buồn, nhưng không níu kéo. Còn tôi, dù đau, lại thấy nhẹ nhõm. Bởi cuối cùng, tôi không muốn tiếp tục một mối quan hệ được xây trên sự phản bội mà chính tôi cũng là nạn nhân.

Một tối, sau khi con ngủ, tôi nói với chồng: “Anh này, em biết chúng ta đều có những khoảng riêng, những điều chưa từng nói. Nhưng nếu mình còn muốn ở lại bên nhau, có lẽ phải bắt đầu lại từ sự thật.”

Anh lặng người. Rồi sau một hồi im lặng, anh chỉ nói: “Anh cũng biết. Chúng ta đã đi lạc quá xa.”

Chúng tôi không cãi vã, không đổ lỗi. Chỉ là hai con người từng yêu nhau, giờ cùng ngồi đối diện, thừa nhận mình đã lạc mất nhau giữa những lo toan.

Anh kể rằng người phụ nữ hôm đó là một người bạn cũ, người đã từng là đồng nghiệp cũ của anh. Họ gặp lại trong một dự án, rồi dần trò chuyện nhiều hơn. Không có gì quá giới hạn, nhưng đủ để anh thấy “mình vẫn còn sống”.

Tôi gật đầu. Tôi hiểu. Bởi tôi cũng từng như thế.

Chúng tôi quyết định tạm xa nhau một thời gian, để nhìn lại chính mình. Tôi dọn về nhà mẹ ở vài tuần, anh ở lại cùng con. Những tin nhắn hỏi han dần xuất hiện lại, không còn là “Em nấu gì chưa?” mà là “Hôm nay em có vui không?”.

Tôi không biết tương lai ra sao. Có thể chúng tôi sẽ ly hôn, cũng có thể tìm lại được nhau. Nhưng ít nhất, tôi đã học được một điều: phản bội không bắt đầu bằng người thứ ba, mà bắt đầu từ khoảnh khắc hai người thôi không còn nói thật lòng với nhau nữa.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh