Đi làm về sớm thấy vợ quần áo xộc xệch, mặt tái mét, tôi vén rèm cửa sổ ra ban công thì rùng mình trước sự thật

Nghĩ đến cảnh vợ yếu ớt phải chống chọi một mình, tôi rùng mình. Nếu hôm đó hàng xóm không kịp thời giúp đỡ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi ôm chặt vợ vào lòng, trấn an rằng từ nay cô ấy không bao giờ phải một mình đối diện những tình huống như thế nữa.

Tôi năm nay 34 tuổi, làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty viễn thông. Vợ tôi kém tôi 2 tuổi, là nhân viên văn phòng, tính tình hiền lành, chu đáo. Chúng tôi kết hôn được hơn 6 năm, có một cậu con trai 5 tuổi kháu khỉnh. Bao nhiêu năm qua, vợ chồng tôi vẫn được hàng xóm khen là gia đình êm ấm, hạnh phúc.

Thế nhưng, có những chuyện xảy ra bất ngờ khiến tôi nhận ra cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình nghĩ.

Hôm đó, công ty có việc xong sớm nên tôi tranh thủ về nhà trước thường lệ gần một tiếng. Bình thường tôi đi làm về muộn, vợ đón con rồi cơm nước chờ chồng. Vậy mà vừa mở cửa bước vào, tôi đã thấy không khí trong nhà lạ lùng khác thường.

tam-su-1-1757044628.jpg
Tôi bước vào phòng ngủ thì sững lại khi thấy vợ ngồi thụp xuống mép giường, quần áo xộc xệch, mái tóc rối bời. Ảnh minh họa

Phòng khách tối om, tivi không bật như mọi khi. Tôi bước vào phòng ngủ thì sững lại khi thấy vợ ngồi thụp xuống mép giường, quần áo xộc xệch, mái tóc rối bời. Khuôn mặt cô ấy tái mét, ánh mắt hoảng loạn. Vợ tôi ngẩng lên nhìn chồng, giọng run rẩy: “Anh… sao hôm nay về sớm thế?”

Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi không trả lời ngay mà đảo mắt nhìn quanh. Đúng lúc đó, một cơn gió lùa vào làm rèm cửa sổ khẽ lay. Tôi tiến lại gần, kéo mạnh tấm rèm ra ban công thì chết lặng. Trên lan can vẫn còn vương chiếc áo sơ mi đàn ông, rõ ràng không phải của tôi.

Cổ họng tôi nghẹn lại, tim đập dồn dập. Trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi: “Ai đã ở đây? Tại sao áo quần lại để ngoài ban công? Vợ tôi vừa trải qua chuyện gì?”

Vợ vội vàng lao tới giật lấy chiếc áo, giấu sau lưng rồi khóc nức nở. Tôi gằn giọng: “Em giải thích đi, chuyện này là thế nào?”

Phải mất một lúc, cô ấy mới bình tĩnh kể lại. Hóa ra, trong lúc đưa con đi học về, vợ tôi bị một gã đàn ông lạ mặt bám theo tận khu nhà. Khi lên đến căn hộ, hắn lợi dụng lúc vợ mở cửa đã xông vào, định giở trò sàm sỡ. Cô ấy vùng vẫy chống cự, la hét, may mắn hàng xóm nghe thấy tiếng động liền sang bấm chuông gọi cửa. Quá hoảng sợ, gã kia bỏ chạy ra ban công, trèo xuống lối thoát hiểm để tẩu thoát, bỏ lại chiếc áo khoác ngoài.

tam-su-2-1757044698.jpg
Mỗi khi nhớ lại hình ảnh vợ run rẩy, quần áo xộc xệch, mặt tái mét ngồi trong phòng, tim tôi vẫn thắt lại. Ảnh minh họa

Nghe đến đây, tôi vừa thương vừa xót. Nghĩ đến cảnh vợ yếu ớt phải chống chọi một mình, tôi rùng mình. Nếu hôm đó hàng xóm không kịp thời giúp đỡ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi ôm chặt vợ vào lòng, trấn an rằng từ nay cô ấy không bao giờ phải một mình đối diện những tình huống như thế nữa.

Sau sự việc, vợ tôi ám ảnh suốt nhiều ngày, không dám ở nhà một mình. Tôi phải xin công ty cho làm ca muộn để có thời gian đưa đón con, phụ giúp vợ việc nhà. Hai vợ chồng cũng báo công an khu vực, cung cấp chiếc áo làm tang chứng. Dù chưa bắt được thủ phạm nhưng ít nhất sự việc đã được ghi nhận, để lại cảnh giác cho cả khu dân cư.

Qua câu chuyện này, tôi càng nhận ra gia đình quan trọng đến nhường nào. Đôi khi chúng ta mải mê công việc, nghĩ rằng chỉ cần kiếm tiền là đủ, mà quên mất vợ con cần sự hiện diện và che chở của mình. Nếu hôm đó tôi không về sớm, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết vợ đã trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp như thế.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này như một lời nhắn nhủ đến những người chồng: hãy quan tâm, lắng nghe và đồng hành cùng vợ nhiều hơn. Đối với phụ nữ, sự an toàn và chỗ dựa tinh thần đôi khi còn quan trọng hơn cả vật chất.

Còn với các chị em, tôi mong mọi người hãy luôn cảnh giác, hạn chế để kẻ xấu có cơ hội tiếp cận. Nếu có thể, nên trang bị các khóa cửa an toàn, báo động chống trộm, và quan trọng nhất là kết nối tình làng nghĩa xóm, để khi cần sẽ có người kịp thời giúp đỡ.

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại hình ảnh vợ run rẩy, quần áo xộc xệch, mặt tái mét ngồi trong phòng, tim tôi vẫn thắt lại. Nhưng cũng nhờ sự cố ấy, tôi càng trân trọng gia đình nhỏ của mình hơn. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ là cơm no áo ấm, mà còn là sự bình yên, an toàn trong chính ngôi nhà.

Tâm sự của độc giả!

 

Minh Khuê