Ba năm ly hôn, tôi cứ nghĩ mọi cảm xúc đã cũ, mọi buồn đau đã ngủ quên. Cuộc sống của tôi giờ bình lặng, công việc ổn định, trái tim thì… vẫn trống.
Hôm ấy, tôi có chuyến công tác ngang thành phố nơi vợ cũ sống. Không hiểu sao, trước khi lên đường về, tôi lại rẽ vào con phố quen thuộc — nơi có ngôi nhà từng gắn bó với chúng tôi suốt 4 năm hôn nhân.
Tôi đứng trước cổng, chỉ định gửi cô ấy vài món quà nhỏ — như một phép lịch sự.
Tôi gõ cửa.
Và khi cánh cửa bật mở, tôi đứng chết trân.
Vợ cũ tôi xuất hiện… trên tay bế một đứa bé khoảng hơn 2 tuổi.
Con bé có đôi mắt tròn, sống mũi cao… và đặc biệt nhất:
Nó có cái lúm đồng tiền giống hệt tôi.
Tim tôi như có ai bóp chặt. Tay tôi run lên. Tôi cố giữ bình tĩnh, cười gượng:
– “Chào… lâu rồi không gặp. Đây là…”
Cô ấy né ánh mắt tôi, siết nhẹ đứa trẻ trong tay.
– “Con gái tôi.”
Tôi nhìn đứa bé. Nó nhìn lại tôi, đôi mắt giống tôi đến mức khiến tôi nghẹn lại.
Một khoảng lặng kéo dài. Tôi không chịu nổi nữa:
– “Nó… là con anh, đúng không?”
Vợ cũ im lặng một lúc lâu. Rồi cô khẽ gật đầu.
Tôi cảm giác chân mình như nhũn ra. Tôi phải vịn vào tường.
Tôi hỏi bằng giọng mà chính tôi cũng không nhận ra:
– “Tại sao em không nói? Suốt ba năm trời, em để anh không biết mình có một đứa con ư?”
Cô cắn môi, nước mắt chực trào:
– “Vì lúc em rời đi… em không muốn níu anh lại nữa. Lúc đó em mới phát hiện mình mang thai. Anh khi ấy… đã quá mệt mỏi, quá chán nản cuộc hôn nhân ấy. Em nghĩ nếu nói… anh sẽ bị ràng buộc. Em muốn anh được tự do.”
Tự do? Tự do để đánh đổi bằng cả sự tồn tại của một đứa trẻ ư?
Cô nói tiếp, giọng nhỏ như gió:
– “Em không dám phá thai. Nó là giọt máu của anh… cũng là thứ duy nhất em còn giữ được từ cuộc hôn nhân đó.”
Tôi không biết mình nên giận hay nên đau. Chỉ cảm thấy trái tim mình đập hỗn loạn.
Tôi tiến một bước, ngập ngừng đưa tay ra:
– “Anh… có thể bế con không?”
Cô nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay tôi.
Khi đôi bàn tay bé xíu chạm vào ngực tôi, tôi thấy mình như bị ai đó xoáy sâu vào tim. Đứa bé chớp mắt nhìn tôi… rồi bất ngờ mỉm cười — cái lúm đồng tiền xuất hiện rõ mồn một.
Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn:
– “Nó… giống anh quá.”
Vợ cũ bật khóc. Tôi cũng không kìm được.
Ba năm qua… tôi sống như một kẻ không biết mình đã đánh rơi điều quý giá nhất.
Tôi quay sang cô ấy:
– “Từ giờ, hãy để anh làm đúng trách nhiệm của một người cha… được không?”
Cô ấy òa khóc, gật đầu.
Giây phút ấy, tôi hiểu rằng: Có những cánh cửa khi mở ra, không chỉ lấy đi sự bình yên… mà còn trả lại cho ta một điều đáng ra phải được giữ từ rất lâu.
Và tôi biết… Cuộc đời mình đã thay đổi từ khoảnh khắc đứa bé nhìn tôi và cười.
Sau ngày hôm đó, tôi quay về khách sạn nhưng không thể ngủ được. Câu chuyện vợ cũ nói cứ vang lên trong đầu tôi như một bản nhạc buồn bị tua đi tua lại.
“Em muốn anh được tự do.” “Nó là thứ duy nhất còn lại từ cuộc hôn nhân đó.”
Càng nghĩ, tôi càng thấy cay đắng. Ba năm… Ba năm tôi sống mà không biết mình có một đứa con. Một đứa bé có ánh mắt giống tôi, cười bằng lúm đồng tiền của tôi.
Sáng hôm sau, tôi quay lại nhà cô ấy. Không báo trước. Khi tôi đến, cửa không khóa. Tôi nghe tiếng nói chuyện phía trong. Giọng của cô ấy… và một giọng đàn ông lạ.
Tôi thoáng khựng lại. Tôi định bước vào nhưng rồi dừng lại bên ngoài, lắng nghe:
– “Anh có chắc… anh ấy sẽ không nghi ngờ gì chứ?” Giọng đàn ông.
Vợ cũ tôi thở dài:
– “Chuyện này rồi cũng phải nói ra thôi.”
Tôi cảm giác như ai đó đổ nước đá xuống sống lưng.
Tôi đẩy cửa.
Hai người họ giật mình quay lại. Đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt nhìn tôi bình tĩnh đến khó chịu.
Tôi gằn giọng:
– “Anh ta là ai?”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ:
– “Anh là bác sĩ của cô ấy.”
Tôi liếc sang vợ cũ, đôi mắt cô ấy đỏ hoe.
– “Có chuyện gì? Nói đi.” – tôi nói, giọng trầm xuống.
Cô ấy siết chặt tay vào vạt áo, cố lấy hơi:
– “Em không định giấu anh… nhưng có một điều anh cần biết về con bé.”
Tôi đứng như trời trồng.
– “Con… bị bệnh.” – cô nghẹn ngào.
Tôi thấy tim mình như rơi xuống.
– “Bệnh gì?”
Bác sĩ lên tiếng:
– “Tim bẩm sinh. Đã mổ một lần khi bé 6 tháng tuổi. Nhưng đến 3–4 tuổi, có thể cần mổ lần nữa.”
Tôi thấy đầu mình ong ong.
Tôi nhìn vợ cũ — cô ấy run đến mức không đứng vững.
– “Tại sao… tại sao em không nói?” – tôi nói trong hoảng loạn.
Cô ấy bật khóc:
– “Vì em sợ anh sẽ nghĩ em nói để níu kéo anh. Em sợ anh nghĩ em dùng bệnh của con để trói anh lại. Em đã định cả đời này không bao giờ bắt anh chịu trách nhiệm… nhưng khi anh xuất hiện, em không thể tiếp tục giấu.”
Tôi cảm thấy mọi cảm xúc trong tôi bị xáo trộn: đau đớn, giận dỗi, thương xót… và một thứ gì đó giống như mất mát khủng khiếp.
Tôi hỏi bác sĩ:
– “Cơ hội khỏi bệnh cao không?”
Bác sĩ nói nhẹ nhàng:
– “Nếu chuẩn bị tốt, chọn đúng bệnh viện, có thể. Nhưng chi phí không nhỏ.”
Tôi quay sang vợ cũ:
– “Từ giờ trở đi… anh sẽ lo cho con. Dù em có đồng ý hay không.”
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt đầy nước:
– “Em chỉ sợ… trái tim anh bị quá tải.”
Tôi lắc đầu:
– “Không. Điều duy nhất khiến anh nghẹt thở… là việc anh đã không được biết con sớm hơn.”
Rồi tôi đi đến bên đứa bé.
Nó đang chơi với chiếc xe đồ chơi trong phòng khách. Khi thấy tôi, nó mỉm cười. Lúm đồng tiền lại xuất hiện.
Tôi bế con lên, ôm vào ngực.
Lần đầu tiên trong nhiều năm… tôi khóc.
Không phải vì mất mát.
Mà vì tôi biết:
Từ giây phút này, cuộc đời tôi không còn sống cho riêng tôi nữa.
Tâm sự của độc giả!