Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Giao con cho em dâu trông dịp hè với 10 triệu mỗi tháng, tôi không ngờ lại rước về một “nữ tặc trong nhà”

Nghĩ rằng nhờ người thân trông con sẽ an tâm hơn người ngoài, tôi không ngần ngại trả em dâu 10 triệu mỗi tháng khi cô ấy ở quê lên thành phố giúp đỡ. Thế nhưng, chỉ sau chưa đầy hai tháng, sự tin tưởng của tôi bị phản bội một cách cay đắng. Những món đồ nhỏ trong nhà cứ lần lượt biến mất, cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến sự thật từ đoạn camera an ninh…

Kỳ nghỉ hè của con gái vừa bắt đầu, tôi lại bước vào cuộc khủng hoảng thường niên: tìm người trông cháu. Cả hai vợ chồng đều đi làm cả ngày, không có ông bà nội ngoại gần bên, gửi trẻ thì con bé không quen, thuê người giúp việc thì vừa lo vừa ngại. Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ cô em dâu ở quê nói đang thất nghiệp, chồng thì đi làm xa nên ở nhà rảnh rỗi.

Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: sao không nhờ em lên trông cháu giúp? Vừa giúp người thân có thu nhập, vừa là người nhà, tôi cũng yên tâm hơn. Vợ chồng tôi bàn bạc, thống nhất sẽ gửi em 10 triệu mỗi tháng, bao ăn ở, chỉ cần ở nhà trông cháu, lo cho con bé ăn uống, sinh hoạt cơ bản. Em đồng ý ngay, còn nói "chị cho nhiều quá, em có làm gì đâu."

Ngày em lên, tôi mừng lắm. Em còn mang theo quà quê, rổ rau, ít cá khô, nhìn rất chân thành và gần gũi. Những ngày đầu, đúng thật mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Em dâu nấu ăn khá ngon, con gái tôi cũng quý cô, đi làm về thấy nhà cửa gọn gàng, tôi còn thấy… biết ơn nữa.

Nhưng rồi, chỉ khoảng hai tuần sau, tôi bắt đầu thấy có gì đó… không đúng.

Một hôm, tôi định dùng tuýp kem dưỡng da mới mua, mở ra thì thấy nó vơi đi đáng kể dù tôi chỉ mới dùng một lần. Tôi tự hỏi: “Hay mình bôi nhiều quá mà không nhớ?” Nhưng chuyện tương tự cứ lặp lại. Thỏi son yêu thích bị gãy vẹo, hộp phấn phủ bị nứt nắp, mùi nước hoa tôi để nguyên trong tủ cũng thoang thoảng trong phòng khách…

Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Một lần, tôi để một tờ 200 nghìn trong túi áo khoác – vì định sáng hôm sau mua đồ – thì sáng dậy đã biến mất. Tôi dò hỏi chồng, hỏi con bé giúp việc theo giờ, chẳng ai biết gì. Tôi bắt đầu nghi ngờ, nhưng bản thân vẫn cố gắng không nghĩ đến… em dâu.

20150827100406-3-1749093729.jpg

Ảnh minh họa.

 

Chuyện tiếp tục diễn ra. Tiền lẻ trong ví, kẹp tóc mới mua cho con, lọ kem dưỡng tay trong phòng tắm – lần lượt đều "bốc hơi" một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy bất an thực sự. Cuối cùng, tôi quyết định lắp một chiếc camera mini trong góc phòng ngủ – một hành động mà bản thân tôi không tự hào, nhưng cảm giác bị ai đó “rút ruột” mỗi ngày khiến tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.

Và rồi, đoạn video hôm đó như một cú tát vào mặt tôi.

Buổi trưa, trong lúc cả nhà nghỉ ngơi, em dâu nhẹ nhàng mở cửa phòng tôi, không khóa. Cô ấy đi thẳng tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo, cầm lên thỏi son, soi gương bôi thử. Sau đó cô lấy một ít tiền từ ví tôi – chỉ vài chục nghìn – rồi bỏ vào túi áo như không có gì xảy ra. Mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, thuần thục… như đã làm nhiều lần trước.

Tôi không biết cảm giác lúc đó là gì: giận dữ, thất vọng, hay bị phản bội. Tôi đã tin tưởng em, đã cho em cơ hội và cả sự giúp đỡ thật lòng. Vậy mà đổi lại là những lần "ăn cắp vặt" đầy tính toán ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Tôi không nói gì ngay. Tôi để đoạn video cho chồng xem. Anh lặng người, không tin nổi. “Con H. mà như vậy thật à? Nó từng nghèo, từng khổ, nhưng anh không nghĩ nó lại…”. Cuối cùng, chúng tôi quyết định nói khéo với mẹ chồng nhờ gọi em về quê vì "có việc gấp", tránh làm lớn chuyện.

Trước khi em đi, tôi đưa phần tiền công hai tháng đầy đủ, nhưng không nói thêm lời nào. Em chỉ nhìn tôi, có phần lảng tránh, không nói nhiều như mọi khi.

Hè năm nay, tôi không chỉ mất 20 triệu tiền công, mà còn mất luôn niềm tin vào một người mà tôi từng nghĩ là em gái. Niềm tin – một khi đã rạn vỡ – thì dù là người thân, cũng khó mà hàn gắn.

Thạch Anh (t/h)