Tôi mới 28 tuổi, khỏe mạnh, công việc ổn định, chưa từng nghĩ mình sẽ bị gắn mác “vô sinh”. Nhưng rồi một ngày, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang thể nặng, nội tiết rối loạn nghiêm trọng. Khả năng thụ thai gần như bằng 0.
Tôi sốc. Mất cả tháng trời không dám ra ngoài. Cà phê, tụ tập bạn bè tôi tránh hết, chỉ vì sợ ai đó lại hỏi: “Bao giờ lấy chồng, đẻ con?”.
Thời điểm ấy, tôi đang quen một người đàn ông hơn mình 4 tuổi. Anh hiền lành, nghiêm túc, và đã nhắc đến chuyện cưới xin dù chúng tôi mới yêu nhau được gần 5 tháng.
Tôi hoảng loạn. Không thể để anh lấy một người không thể sinh con. Một tối, tôi quyết định nói hết. Tôi run đến mức uống cạn nửa cốc nước mà vẫn chưa mở lời. Cuối cùng, tôi gồng hết can đảm: "Em… không thể sinh con. Bác sĩ bảo tỷ lệ gần như bằng 0. Nếu anh muốn chia tay, em hiểu."
Tôi không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng anh chỉ hỏi một câu: "Em đau lắm không?"
Tôi gật đầu, không nói được gì. Rồi anh cầm tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Nếu em đồng ý cưới anh, thì từ giờ chuyện con cái là của “mình”, không phải “em” nữa. Chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng. Còn nếu không có được đứa con nào, thì mình có nhau là đủ rồi."
Tôi bật khóc. Trong ánh mắt anh, không có thương hại, không có tiếc nuối, càng không có sự tính toán. Vậy là chúng tôi cưới nhau.
Nhưng ngay đêm tân hôn, anh lại khiến tôi bất ngờ. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp giấy và bảo tôi đọc. Là kết quả xét nghiệm của chính anh. . Mật độ tinh trùng thấp, chất lượng kém, khả năng thụ tinh tự nhiên gần như bằng không.
Tôi chết lặng. Anh nhìn tôi, cười hiền: "Anh biết từ ba năm trước. Cũng từng nghĩ mình không xứng đáng với ai. Nhưng khi gặp em, anh thấy… chúng ta giống nhau. Cùng đau, cùng sợ, cùng thiếu một điều, nhưng không mất hết hy vọng."
Anh bảo: “Hai người không thể có con, biết đâu khi ở bên nhau, trời lại thương?”.
Ảnh minh họa.
Và thế là chúng tôi bắt đầu hành trình "tìm con". Cùng khám, cùng điều trị, cùng chịu đựng từng mũi tiêm, từng lần thất bại, từng tháng mỏi mòn. Có tháng tôi trễ kinh ba ngày, anh đã mừng quýnh rồi lại lặng lẽ vứt que thử chỉ có một vạch. Có lần tôi đau đến phát khóc vì kích trứng, anh ngồi canh tôi ngủ, rồi dậy sớm nấu cháo.
Tôi chưa bao giờ thấy mình đơn độc, dù cả hành trình chỉ toàn mịt mù.
Lần đầu làm IVF, trứng đậu. Nhưng không giữ được.
Lần thứ hai, tôi giấu nhẹm, không nói với ai, kể cả mẹ. Tôi chỉ dặn chồng: "Coi như em tập tinh thần thôi, đừng mong nhiều quá."
Nhưng lần đó, tôi dương tính. Và có tim thai. Bác sĩ bảo em bé bám rất chắc, rất khỏe, cứ yên tâm dưỡng thai. Tôi bật khóc ngay trên bàn khám. Chồng tôi đứng ngoài, nước mắt rơi mà không lau.
Giờ tôi đã mang thai tháng thứ 6. Mỗi sáng, anh nói chuyện với bụng tôi như đang tâm sự với một người bạn cũ. Mỗi lần em bé đạp, anh lại reo lên: "Con đá bố đấy à? Hôm nay khỏe quá!"
Tôi không biết phía trước còn thử thách gì. Nhưng tôi biết, nếu không có đêm tân hôn ấy, không có sự can đảm đối diện với sự thật, thì chúng tôi đã không có ngày hôm nay.
Hóa ra, đôi khi ông trời gắn hai người “khiếm khuyết” lại với nhau, chỉ để tạo nên một điều kỳ diệu.