Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, khi tôi ngồi trong phòng khám, lòng dạ rối bời, mồ hôi túa ra dù trời chẳng hề nóng. Tất cả chỉ vì một phút bốc đồng, một lần muốn “đổi gió” mà giờ đây tôi phải đối diện với hậu quả không ngờ tới. Từ một người đàn ông có gia đình êm ấm, tôi rơi vào cảnh khốn đốn, vừa lo chữa bệnh vừa sợ vợ con phát hiện. Câu chuyện của tôi, có lẽ, là lời cảnh tỉnh cho bất kỳ ai từng thoáng nghĩ rằng một lần “vui vẻ” chẳng để lại gì.
Quyết định sai lầm trong chốc lát
Mọi chuyện bắt đầu từ vài tuần trước, khi tôi cùng mấy người bạn đi nhậu nhẹt sau giờ làm. Công việc áp lực, gia đình tuy hạnh phúc nhưng đôi lúc cũng khiến tôi thấy chán nản vì sự đều đặn ngày qua ngày. Trong cơn say, mấy người bạn rủ rê: “Đi đổi gió một lần cho biết, chẳng ai hay đâu mà!” Tôi lúc ấy, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, gật đầu đồng ý. Chúng tôi kéo nhau đến một quán karaoke, nơi có những cô gái “tay vịn” sẵn sàng chiều khách.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tìm chút cảm giác mới lạ, chẳng có gì to tát. Một buổi tối trôi qua trong men say và những lời đường mật, tôi trở về nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vợ tôi vẫn dịu dàng hỏi han, con cái vẫn ríu rít quanh chân. Tôi tự nhủ: “Chỉ một lần thôi, chẳng sao đâu.” Nhưng tôi đã lầm, lầm to.

Những dấu hiệu lạ và nỗi sợ hãi bắt đầu
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu thấy cơ thể có gì đó không ổn. Ban đầu là cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở chỗ kín, rồi đến những cơn đau rát mỗi khi đi vệ sinh. Tôi cố chịu đựng, nghĩ rằng chỉ là do mệt mỏi hay dị ứng gì đó. Nhưng đến khi thấy dịch bất thường chảy ra, tôi hoảng thật sự. Lục lại ký ức, tôi chợt nhớ đến buổi tối “đổi gió” ấy, và một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua: “Lẽ nào mình đã mắc bệnh?”
Tôi lên mạng tra cứu, càng đọc càng thấy lạnh người. Những triệu chứng ấy giống hệt mô tả của bệnh lậu – một căn bệnh lây qua đường tình dục mà tôi từng nghĩ chỉ xảy ra với người khác. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Tôi sợ, không chỉ vì sức khỏe mà còn vì gia đình. Nếu vợ tôi biết chuyện, nếu các con phát hiện bố mình từng làm điều sai trái, tôi sẽ đối diện ra sao?
Cầu cứu bác sĩ mà lòng dạ rối ren
Không thể chần chừ thêm, tôi quyết định đến gặp bác sĩ. Tôi chọn một phòng khám tư nhân ở ngoại ô, nơi ít người quen qua lại, để tránh ánh mắt dò xét. Ngồi trước mặt bác sĩ, tôi ngập ngừng kể lại câu chuyện, giọng run run như kẻ phạm tội. Bác sĩ, một người đàn ông trung niên điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã quan hệ không an toàn đúng không?” Tôi gật đầu, mặt nóng ran vì xấu hổ.
Sau khi xét nghiệm, kết quả xác nhận điều tôi lo sợ: tôi đã mắc bệnh lậu. Bác sĩ giải thích rằng đây là bệnh do vi khuẩn gây ra, lây lan qua tiếp xúc không an toàn, và nếu không chữa trị kịp thời, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn nhiều. Ông kê đơn thuốc, dặn tôi uống đúng liệu trình và tuyệt đối không được giấu giếm nếu có biến chứng. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất là câu hỏi của ông: “Anh có định nói với vợ không?”
Nỗi sợ vợ con phát hiện
Trên đường về nhà, tôi như người mất hồn. Trong đầu tôi là hàng tá câu hỏi không lời đáp. Làm sao để giấu vợ chuyện này? Làm sao để uống thuốc mà không bị nghi ngờ? Mỗi lần nhìn vào mắt cô ấy, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu. Vợ tôi là người phụ nữ hiền hậu, luôn tin tưởng chồng, còn các con thì xem tôi như tấm gương sáng. Chỉ nghĩ đến việc họ biết sự thật, tôi đã thấy mình không còn xứng đáng với tình yêu ấy.
Tôi bắt đầu sống trong lo âu, lén lút uống thuốc mỗi ngày, viện cớ mệt mỏi để tránh gần gũi vợ. Nhưng càng giấu, tôi càng thấy áp lực. Bệnh lậu có thể chữa khỏi, bác sĩ nói thế, nhưng vết nhơ trong lòng tôi thì không dễ xóa. Tôi tự trách mình ngàn lần, chỉ vì một phút yếu lòng mà đánh đổi cả hạnh phúc gia đình.
Bài học đắt giá
Giờ đây, khi đang dần hồi phục, tôi vẫn không dám kể sự thật với ai. Tôi chọn cách im lặng, âm thầm chịu đựng và tự hứa sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ấy. Cái giá phải trả cho một lần “đổi gió” không chỉ là tiền bạc hay sức khỏe, mà còn là nỗi dằn vặt không nguôi. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc thực sự không nằm ở những phút giây bốc đồng, mà là mái ấm gia đình tôi đã suýt đánh mất.
Câu chuyện của tôi, có lẽ, không phải là duy nhất. Đâu đó ngoài kia, vẫn có những người đàn ông vì tò mò hay áp lực mà sa chân. Tôi chỉ mong, qua những dòng này, ai đó sẽ dừng lại đúng lúc, để không phải ngồi trong phòng khám với nỗi sợ hãi như tôi hôm ấy. Một lần “đổi gió” có thể đổi luôn cả cuộc đời – xin đừng để điều đó xảy ra!
Tâm sự của độc giả