Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Ngày đầu làm dâu, tôi đã phải ôm chục mâm bát rửa trong nước mắt…

Ngày cưới – người ta vẫn thường nói là ngày hạnh phúc nhất của đời người con gái. Nhưng với tôi, nó là khởi đầu của một cảm giác trống trải và hụt hẫng.

Tôi lấy chồng xa, quê anh cách quê tôi gần trăm cây số. Hôm rước dâu, nhà trai tổ chức cỗ đãi họ hàng và bà con lối xóm, đến trưa khi đưa dâu về, vẫn còn khoảng mười mâm cỗ chờ những người vừa đi rước dâu về ăn uống. Tôi vừa về đến nhà chồng, còn chưa kịp thay chiếc váy cưới thì đã nghe tiếng mẹ chồng gọi vọng lên:
"Con thay đồ nhanh còn xuống dọn dẹp."

Cả buổi sáng mải tiếp khách, tôi và chồng còn chưa kịp ăn uống gì. Anh uống vài chén rượu mừng cùng bạn bè, về đến phòng đã lăn ra ngủ. Còn tôi – cô dâu mới, một thân một mình vội vàng thay đồ rồi lật đật chạy xuống bếp.

Ở quê chồng, từ nấu cỗ đến rửa bát đều do họ hàng, làng xóm xúm lại giúp chứ không thuê người. Mấy ngày liền rộn ràng lo chuyện cưới hỏi, ai nấy đều mệt mỏi, đến khi xong xuôi thì ai cũng về nghỉ ngơi. Chỉ còn lại bố mẹ chồng, cô em chồng và vài cô bác ruột. Dưới bếp lúc đó, hơn chục mâm bát vừa ăn xong, chồng tôi đang ngủ say, còn tôi được mẹ chồng "giao" nhiệm vụ rửa hết.

anh-1-1563939298-width660height495-1750230020.jpg

Ảnh minh họa.

Mọi người xung quanh thì mỗi người một việc, người quét nhà, người thu dọn bàn ghế, làm xong là ai nấy ngồi nghỉ. Chỉ riêng tôi, ôm một mình đống bát đũa cao ngất, nước lạnh ngắt ngâm đôi tay chưa kịp lành sau chuỗi ngày tất bật chuẩn bị cưới.

Ở nhà, tôi chưa bao giờ phải rửa nhiều bát như thế. Nếu có tiệc tùng, mẹ và chị em luôn san sẻ với nhau, vừa làm vừa trò chuyện. Vậy mà ở nhà chồng, tôi loay hoay một mình, mệt rã rời, bụng đói cồn cào.

Đang lúi húi rửa, cô em chồng tôi bước qua, tươi cười bảo: “Chị rửa dần cho quen nhé. Nhà em có truyền thống ‘thử thách dâu mới’ bằng việc rửa bát. Sau này giỗ chạp, cỗ bàn còn nhiều hơn, từng này đã là gì đâu chị!”

Tôi chết lặng.

Mọi người đều mệt, tôi cũng vậy. Tôi là con dâu, nhưng cũng là một người vừa trải qua một ngày trọng đại, chưa kịp ăn, chưa được nghỉ. Không một ai hỏi tôi có đói không, có mệt không.

Tôi vừa rửa bát, vừa nuốt nước mắt vào trong. Trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh mẹ tôi – người lúc nào cũng lo lắng cho con gái. Nếu giờ này tôi còn ở nhà, chắc chắn mẹ sẽ bảo tôi ăn gì đó cho lại sức, rồi lên phòng nằm nghỉ một chút. Mẹ sẽ xót con, sẽ nhìn ánh mắt mệt mỏi mà hỏi: “Có mệt không con?”

Còn giờ đây, ở nhà chồng, tôi hiểu rằng mình đã bước sang một giai đoạn khác. Nơi đây không còn ai xem tôi là đứa con gái nhỏ cần được che chở nữa. Tôi đã là vợ người ta, là dâu con trong một gia đình mới – nơi mà những "truyền thống" đôi khi không cần hỏi bạn có sẵn sàng hay không.

Và rồi, nước mắt tôi cứ thế lăn dài trong ngày đầu tiên làm dâu…

Thạch Anh (t/h)