Tôi vẫn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy, khi cuộc sống tưởng chừng bình yên của tôi bỗng chốc sụp đổ chỉ vì một khoảnh khắc tò mò. Hôm đó, chồng tôi để quên điện thoại trên bàn ăn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Anh ấy vốn là người cẩn thận, luôn khóa máy bằng mật khẩu, nhưng lần này, chiếc điện thoại lại để mở. Một linh cảm kỳ lạ xui khiến tôi cầm nó lên, dù trước giờ tôi chưa từng có ý định kiểm tra điện thoại của anh.
Tôi lướt qua vài tin nhắn, định chỉ xem qua loa rồi đặt xuống. Nhưng khi mở thư viện ảnh, một thư mục ẩn hiện ra với cái tên kỳ lạ: “Công việc”. Tò mò, tôi nhấn vào, và trái tim như ngừng đập khi hàng loạt video hiện lên. Đó không phải là tài liệu công việc, cũng chẳng phải những đoạn clip gia đình. Những video ấy ghi lại cảnh nhạy cảm của một người phụ nữ, rõ ràng được quay lén qua khe cửa hay góc khuất nào đó. Tôi run rẩy, không thể tin vào mắt mình. Người đàn ông mà tôi tin tưởng suốt 7 năm chung sống lại cất giấu những thứ như thế này sao?
Tôi cố giữ bình tĩnh, xem kỹ từng video. Càng xem, tôi càng cảm thấy nghẹt thở. Những cảnh quay được thực hiện ở những nơi quen thuộc: phòng tắm, phòng ngủ, thậm chí cả nhà bếp của chính ngôi nhà chúng tôi. Nhưng điều khiến tôi sốc nhất không phải là nội dung của những video ấy, mà là danh tính của người phụ nữ trong đó. Cô ấy không phải người lạ. Đó là Linh – cô bạn thân mà tôi coi như chị em, người từng cùng tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.

Linh và tôi quen nhau từ thời đại học. Cô ấy luôn xuất hiện trong những giai đoạn khó khăn nhất của tôi, từ lúc tôi thất nghiệp cho đến khi tôi và chồng cãi vã. Linh thậm chí còn là phù dâu trong đám cưới của chúng tôi. Chồng tôi và Linh cũng thân thiết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ giữa họ có điều gì bất thường. Vậy mà giờ đây, sự thật phũ phàng bày ra trước mắt. Những video đó không chỉ là quay lén, mà còn cho thấy chồng tôi đã cố tình sắp đặt để ghi lại những khoảnh khắc riêng tư của Linh.
Tôi không thể ngủ được đêm hôm đó. Cảm giác bị phản bội bởi cả chồng và bạn thân khiến tôi như rơi vào vực thẳm. Tôi tự hỏi: Tại sao anh ấy làm vậy? Tại sao lại là Linh? Và liệu Linh có biết về những video này không? Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu, nhưng tôi biết mình cần giữ bình tĩnh để tìm ra câu trả lời.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đối chất với chồng. Tôi chọn thời điểm anh ấy vừa đi làm về, khi không khí trong nhà vẫn còn yên ả. Tôi mở điện thoại, cho anh xem những video ấy và hỏi thẳng: “Anh giải thích thế nào về chuyện này?”. Chồng tôi tái mặt, lắp bắp không thành lời. Anh thừa nhận đã quay những video đó, nhưng khẳng định không có ý định xấu. Anh nói chỉ “tò mò” và “không kiểm soát được bản thân”. Lời giải thích ấy càng khiến tôi thêm tức giận. Tò mò ư? Vậy còn sự tôn trọng dành cho tôi, cho Linh, và cho chính gia đình này thì sao?
Tôi yêu cầu chồng xóa toàn bộ video ngay lập tức và hỏi anh liệu Linh có biết chuyện này không. Anh thề rằng Linh không hề hay biết, và anh cũng chưa từng chia sẻ những video đó với bất kỳ ai. Dù vậy, lòng tin trong tôi đã vụn vỡ. Tôi không thể nhìn anh như trước nữa. Nhưng điều tôi lo lắng nhất là Linh. Tôi không biết phải đối diện với cô ấy thế nào. Nói ra sự thật, liệu tôi có làm tổn thương cô ấy? Còn nếu giữ im lặng, liệu tôi có thể tiếp tục coi cô ấy là bạn?
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định gặp Linh. Tôi chọn một quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi từng ngồi hàng giờ để tâm sự. Tôi kể hết mọi chuyện, từ việc phát hiện video đến cuộc đối chất với chồng. Linh sững sờ, nước mắt lăn dài trên má. Cô ấy nói không hề biết về những video đó, và cảm giác bị xâm phạm khiến cô ấy hoảng loạn. Linh xin lỗi tôi, dù cô ấy không phải người có lỗi. Chúng tôi ôm nhau khóc, nhận ra cả hai đều là nạn nhân của sự phản bội.
Cú sốc này đã thay đổi cách tôi nhìn nhận về cuộc sống và những người xung quanh. Tôi nhận ra rằng, dù yêu thương và tin tưởng đến đâu, chúng ta vẫn cần giữ một ranh giới nhất định. Chồng tôi đã xin lỗi và hứa sẽ thay đổi, nhưng tôi vẫn chưa thể tha thứ hoàn toàn. Chúng tôi đang tham gia một khóa tư vấn hôn nhân, hy vọng có thể hàn gắn những vết thương. Còn với Linh, tình bạn của chúng tôi vẫn tiếp tục, nhưng cả hai đều cần thời gian để chữa lành.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để chỉ trích hay phán xét bất kỳ ai, mà để nhắc nhở rằng sự thật, dù đau đớn, vẫn cần được đối diện. Nếu bạn từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, hãy mạnh mẽ lên. Đừng để nỗi đau che mờ giá trị của bản thân. Cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ bạn phía trước.
Tâm sự của độc giả