Thông tin được đăng tải trên tờ Mothership cho biết, sự việc mới xảy ra hôm thứ Ba, 4/11 vừa qua. Cảnh sát trưởng Kulim được cho là đã đến một ngôi nhà ở Taman Perak, huyện Kulim, bang Kedah, vào khoảng nửa đêm và phát hiện người phụ nữ 30 tuổi treo cổ trên quạt trần trong khi con gái cô được tìm thấy đã tử vong trên một tấm nệm gần đó, theo tờ New Straits Times.
Cậu con trai 7 tuổi của người phụ nữ may mắn sống sót nhưng được tìm thấy với những vết thương trên cổ và vết thương ở hàm.
Người phụ nữ được cho là đã đau khổ vì mâu thuẫn tình cảm, dẫn đến quyết định kết liễu cuộc đời. May mắn là bé trai đã có thể trốn thoát và kêu cứu với hàng xóm. Cảnh sát sau đó tìm thấy hai mảnh giấy viết tay trong phòng khách, được coi là thư tuyệt mệnh của người mẹ. Trong lá thư này, cô đã gửi lời xin lỗi và bày tỏ sự bất lực trước nỗi đau mà mình phải gánh chịu.
"Tôi xin lỗi mọi người, đây là 'chuyến đi cuối cùng' của tôi và tôi không thể chịu đựng thêm nỗi đau này nữa. Các con của tôi không thể ở lại với bất kỳ ai, đó là lý do tại sao tôi buộc phải đưa chúng đi cùng", cô viết.
Người phụ nữ cũng cảm ơn bạn bè và nói thêm rằng họ không liên quan gì đến quyết định của cô. Giấy tờ tùy thân của cô và hai đứa trẻ đã được tìm thấy bên cạnh những mảnh giấy. Việc điều tra không cho thấy bất kỳ bằng chứng nào về việc đột nhập, và các thi thể không có thương tích bên ngoài nào khác ngoài những dấu hiệu phù hợp với việc bị siết cổ và ngạt thở. Hiện thi thể của 2 mẹ con đã được đưa đến bệnh viện để khám nghiệm tử thi, trong khi cậu con trai đang được điều trị tại Bệnh viện Kulim.
Theo VietNam+, dưới góc độ pháp luật, quyền được sống là quyền tối cao của tất cả mọi người, trong đó có trẻ em. Người nào tước đi sinh mạng của trẻ em, dù đó là bố, là mẹ, dù là với lý do gì, đều phạm tội sát nhân và người đó nếu không còn sống để chịu sự trừng phạt của pháp luật thì cũng phải hứng chịu sự lên án của dư luận.
Trẻ em là những người chưa trưởng thành, còn non nớt về thể chất và trí tuệ, dễ bị tổn thương, cần được bảo vệ, chăm sóc và giáo dục đặc biệt, kể cả sự bảo vệ thích hợp về mặt pháp lý trước cũng như sau khi ra đời.
Khái niệm trẻ em được các quốc gia sử dụng thống nhất và đã được đề cập trong Tuyên ngôn Geneva năm 1924, Tuyên ngôn của Liên hợp quốc về quyền trẻ em năm 1959, Tuyên ngôn thế giới về quyền con người năm 1968, Công ước quốc tế về quyền kinh tế, xã hội và văn hóa năm 1966, Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị năm 1966, Công ước Liên hợp quốc về quyền trẻ em năm 1989, Công ước 138 của Tổ chức Lao động quốc tế (ILO) về tuổi tối thiểu làm việc năm 1976.
Công ước của Liên hợp quốc về quyền trẻ em năm 1989 quy định: “Trẻ em là người dưới 18 tuổi.” Luật Bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em năm 2004 của Việt Nam quy định: “Trẻ em là công dân Việt Nam dưới 16 tuổi.” Luật Trẻ em năm 2016 có quy định rộng hơn: “Trẻ em là người dưới 16 tuổi” (không kể công dân Việt Nam hay người nước ngoài, người không có quốc tịch).