Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Phát hiện vợ ngoại tình, chồng lịch thiệp đến tàn nhẫn khiến đối phương sống trong sợ hãi, sụp đổ từng ngày

Có những vết thương không cần dao kéo, nhưng đủ sức khiến một người phụ nữ như tôi chết lặng mỗi ngày. Và đau nhất không phải khi anh nổi giận, mà là khi anh nhẹ nhàng đến lạnh lẽo.

Tôi phát hiện chồng biết chuyện tôi ngoại tình vào một chiều thứ Hai, rất bình thường. Anh vẫn về nhà đúng giờ, vẫn thay quần áo gọn gàng, vào bếp nấu cơm như mọi khi. Tôi không thấy dấu hiệu gì bất thường. Cho đến khi đang ăn, anh đặt lên bàn một phong bì.

Không phải tiền. Là ảnh chụp tôi và người kia. Rõ ràng, không chối vào đâu được. Tôi sững sờ, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng anh không mắng, không hỏi, không nổi cáu. Chỉ nhẹ nhàng gắp cho tôi miếng cá, nói bằng giọng bình thản đến rợn người:
"Em ăn đi, nguội rồi."

Tôi không biết có cảm giác gì đau hơn việc bị người chồng mình từng thương yêu đến tận xương tủy nhìn thẳng vào mắt và vẫn giữ thái độ lịch thiệp như thể chuyện xảy ra chẳng có gì to tát. Anh không tra hỏi. Không làm ầm lên. Không chất vấn tôi câu nào.

Nhưng kể từ hôm đó, anh thay đổi. Một cách âm thầm, kiên quyết và… vô cùng văn minh.

vo-ngoai-tinh-1749084937.jpg
Ảnh minh họa

Anh vẫn đi làm đúng giờ, vẫn gửi tiền sinh hoạt như cũ. Vẫn gọi tôi dậy mỗi sáng bằng một cốc cà phê quen thuộc. Chỉ là không còn ánh mắt ấm áp. Không còn cái chạm tay vô tình. Không còn cả tiếng cười vang trong nhà như trước.

Anh ứng xử với tôi như một người bạn cùng phòng lịch sự. Mọi thứ chỉn chu, đúng mực đến mức tôi phát sợ. Tôi thà anh hét lên, tát tôi một cái, hay ném đồ đạc vỡ vụn – tôi sẵn sàng đón nhận. Nhưng anh chọn cách làm tôi tự tan rã mỗi ngày bằng sự tử tế lạnh lẽo ấy.

Tôi nhớ có lần anh đi công tác về, mua đúng loại bánh tôi thích. Đặt lên bàn, ghi chú nhỏ: "Còn hạn 3 ngày, em ăn sớm nhé." Không phải lời yêu thương. Chỉ là một lời nhắc nhở mang tính… đồng nghiệp.

Lần khác, tôi ốm. Sốt mê man. Anh vẫn đưa tôi đi viện, làm thủ tục, chăm sóc đầy đủ. Nhưng ánh mắt anh không hề dao động. Như đang chăm cho một người dưng vô tình mắc bệnh.

Khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy anh ngồi bên cạnh, mắt tôi cay xè. Tôi cố bấu víu chút gì đó: “Anh còn thương em không?”

Anh quay sang, nở nụ cười nhẹ tênh, không đáp. Rồi đứng dậy: “Em nghỉ đi. Mai anh có cuộc họp sớm.”

Tôi bắt đầu hoảng. Người đàn ông tôi từng phản bội không trả thù. Anh đơn giản là... rút hết cảm xúc ra khỏi mối quan hệ này. Tôi không biết anh sẽ rời đi lúc nào. Không biết ly hôn sẽ được gửi đến vào ngày nào. Nhưng tôi hiểu rõ: mình không còn vị trí trong tim anh nữa.

Tôi cố níu kéo, cố làm lại từ đầu. Tôi viết thư xin lỗi. Tôi quỳ xuống khóc. Tôi hứa sẽ chấm dứt mọi thứ. Nhưng anh chỉ nhìn tôi, im lặng.

Và rồi, một tối nọ, anh đưa cho tôi một tập tài liệu. Đơn ly hôn đã ký sẵn. Phần tài sản, anh chia rành mạch. Không giữ lại gì cho bản thân, ngoài căn phòng nhỏ nhất trong căn nhà – cũng là phòng làm việc của anh.

“Anh nghĩ chúng ta nên kết thúc một cách văn minh,” – anh nói, mắt không chớp.

Tôi ký, nước mắt giàn giụa. Nhưng anh không lau nước mắt cho tôi nữa. Không hỏi han. Không nán lại. Anh bước ra khỏi nhà, nhẹ nhàng như một người khách vừa kết thúc một buổi thăm.

Có những người đàn ông chọn tha thứ bằng sự nổi giận, chọn trả đũa bằng những cơn ghen mù quáng. Nhưng chồng tôi thì không. Anh lịch thiệp đến tận cùng – và cũng tàn nhẫn đến tận đáy.

Tôi đã mất anh theo cách tàn nhẫn nhất: anh không giận, không đánh, không xúc phạm. Anh chỉ lặng lẽ bước đi, mang theo cả tình yêu đã từng sâu nặng, để lại tôi với căn nhà lạnh ngắt – và trái tim rỗng hoác vì ăn năn.

Sau tất cả, tôi hiểu: sự im lặng của một người từng yêu mình sâu đậm chính là hình phạt nặng nề nhất.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê