Tôi năm nay 27 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở Hà Nội. Sau vài lần đổ vỡ tình cảm, tôi chọn sống khép kín, không còn muốn mở lòng với ai. Nhưng một ngày, vì cô bạn thân nài nỉ cài thử ứng dụng hẹn hò, tôi lại vô tình rơi vào một câu chuyện khiến bản thân ám ảnh suốt nhiều tháng sau đó.
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Cài cho vui thôi, biết đâu gặp người tử tế.” Ứng dụng ấy cho phép trò chuyện, xem ảnh, và nếu hai người cùng “thích” nhau, sẽ có thể nhắn tin. Tôi không ngờ, chỉ sau vài ngày, đã gặp anh – một người đàn ông hơn tôi ba tuổi, giới thiệu làm trong lĩnh vực công nghệ. Ảnh đại diện của anh là nụ cười hiền, ánh mắt sáng và phong thái đĩnh đạc khiến tôi có thiện cảm ngay.

Những ngày đầu, anh nhắn tin rất chừng mực, quan tâm, không tán tỉnh lố bịch. Anh kể về công việc, về việc thích nấu ăn, thích đọc sách và nghe nhạc cổ điển. Anh hỏi han tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi cảm giác như đang quen lại thời thanh xuân – nơi mọi thứ nhẹ nhàng, chân thành.
Sau khoảng hai tuần nói chuyện, anh rủ tôi gặp ngoài đời. Chúng tôi chọn một quán cà phê nhỏ trên phố Trần Hưng Đạo. Khi anh bước vào, tôi suýt không nhận ra – ngoài đời anh trông cao ráo, ăn mặc chỉn chu và nói chuyện tự tin hơn cả trên mạng. Buổi hẹn diễn ra tự nhiên, anh trả tiền, mở cửa, quan tâm từng chi tiết nhỏ khiến tôi thấy an tâm.
Từ hôm ấy, chúng tôi thường xuyên gặp nhau. Anh chủ động đưa tôi đi ăn tối, thỉnh thoảng mang trà sữa tới tận công ty, nói rằng muốn “nạp năng lượng cho cô gái anh thích”. Tôi dần tin tưởng, cảm giác như mình đã gặp đúng người. Anh nói chuyện nhẹ nhàng, không bao giờ gợi nhắc chuyện nhạy cảm, khiến tôi càng thêm yên tâm.
Một tối cuối tuần, anh bảo muốn chở tôi đi xa thành phố một chút, “chỉ để hít thở không khí khác”. Tôi đồng ý, nghĩ rằng hai người đã đủ thân thiết. Chúng tôi chạy xe ra vùng ven, ăn tối ở một quán nhỏ, nói chuyện đến khuya. Lúc về, anh bảo: “Em mệt không, anh thuê phòng nghỉ tạm một chút cho em chợp mắt, rồi về sau.” Tôi do dự, nhưng ánh mắt anh lúc ấy dịu dàng quá, tôi gật đầu.
Phòng nghỉ nhỏ, sạch sẽ. Tôi ngồi ghế, anh rót nước, vẫn nói chuyện bình thường. Nhưng chỉ vài phút sau, khi tôi đang xem điện thoại, anh tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi. Tôi giật mình, đứng dậy, nhưng anh cười: “Anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.” Tôi né tránh, nói rằng chưa sẵn sàng, rằng chúng ta mới quen.

Anh im lặng vài giây, rồi bất ngờ kéo tôi lại. Hơi thở anh gấp gáp, bàn tay siết chặt cánh tay tôi khiến tôi hoảng sợ. Tôi vừa run vừa nói: “Anh dừng lại đi!” Nhưng dường như anh không nghe, chỉ đến khi tôi vùng thoát được, lao vội ra ngoài, vớ lấy chiếc áo khoác, anh mới sững người lại.
Tôi mở cửa chạy thẳng xuống sảnh, không kịp ngoái đầu. Tim đập thình thịch, vừa sợ vừa tủi thân. Ngoài đường, trời khuya, gió thổi lạnh buốt. Tôi bắt vội một chiếc taxi, nước mắt cứ trào ra. Tôi không ngờ người đàn ông mà tôi từng nghĩ là “tử tế nhất mình từng gặp” lại có thể khiến tôi sợ hãi đến thế.
Về đến nhà, tôi tắt điện thoại, xóa ứng dụng hẹn hò, chặn toàn bộ liên lạc. Hai ngày sau, anh có gọi đến bằng số lạ, nhắn xin lỗi, nói rằng “anh bị cảm xúc chi phối”, mong tôi tha thứ. Nhưng tôi không trả lời. Một khi niềm tin đã vỡ, lời xin lỗi chẳng thể hàn gắn được gì.
Sau chuyện ấy, tôi sợ hẹn hò online. Tôi nhận ra, những gì nhìn thấy qua màn hình không bao giờ phản ánh đúng con người thật. Trên mạng, ai cũng có thể là người tốt, có thể dùng những lời dịu dàng, lịch sự, nhưng không ai biết đằng sau là gì.
Tôi kể lại câu chuyện này không phải để chỉ trích ứng dụng hẹn hò, mà để nhắc nhở những cô gái giống tôi – hãy thật cẩn trọng. Dù người ta có tỏ ra nhẹ nhàng, tử tế đến mấy, thì cũng đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng khi chưa đủ hiểu họ. Lần đầu gặp gỡ, hãy chọn nơi đông người, đừng đi xa, và tuyệt đối không nên vào không gian riêng tư chỉ có hai người.
Tôi may mắn vì đã kịp thoát ra, chỉ mất niềm tin chứ không mất nhiều hơn thế. Nhưng nỗi sợ vẫn còn, mỗi khi nhớ lại vẫn thấy rùng mình. Có lẽ, tôi cần thêm thời gian để chữa lành – và để tin rằng, ở đâu đó vẫn có người đàn ông tử tế thật lòng, không khiến phụ nữ phải sợ hãi khi yêu.
Tâm sự của độc giả!