Tôi vẫn nhớ những ngày đầu khi con trai tôi, bé Bin, chào đời. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi và chồng. Anh ôm con, mắt ngân ngấn nước, nói rằng thằng bé có đôi mắt giống anh, cái mũi cao cũng giống anh. Tôi cười, hạnh phúc ngập tràn, nghĩ rằng gia đình nhỏ của chúng tôi đã hoàn chỉnh. Nhưng thời gian trôi qua, khi Bin lớn lên, những lời khen về sự giống bố dần thưa thớt, thay vào đó là những câu hỏi vô tình từ người thân, hàng xóm: “Sao thằng bé chẳng có nét nào giống bố nhỉ?”. Ban đầu, tôi chỉ cười trừ, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi bất an bắt đầu nhen nhóm.
Chồng tôi, một người đàn ông trầm tính, ít nói, cũng bắt đầu thay đổi. Anh hay nhìn con lâu hơn, ánh mắt thoáng chút đượm buồn. Tôi nhận ra anh đang tự hỏi điều mà tôi cũng không dám đối diện: Liệu Bin có thực sự là con ruột của anh? Tôi cố gắng gạt đi những ý nghĩ tiêu cực, nhưng không thể phủ nhận rằng sự nghi ngờ ấy đã âm thầm len lỏi vào cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.
Một buổi tối, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình thấy chồng lén lấy một vài sợi tóc của Bin, cẩn thận bỏ vào một chiếc túi nhỏ. Tôi sững sờ, tim như thắt lại. Tôi hiểu ngay anh định làm gì: xét nghiệm ADN. Tôi muốn hỏi anh, muốn hét lên rằng tại sao anh không tin tưởng tôi, nhưng tôi lại im lặng. Có lẽ, tôi cũng muốn biết sự thật, dù nó có đau đớn đến đâu.

Chồng tôi không nói gì về việc đó. Anh vẫn đi làm, vẫn chơi với con, nhưng tôi nhận ra sự xa cách trong ánh mắt anh. Tôi tự hỏi, nếu kết quả không như mong đợi, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ ra sao? Tôi bắt đầu lục lại ký ức, cố tìm một lý do nào đó để giải thích sự khác biệt trên khuôn mặt con trai. Nhưng càng nghĩ, tôi càng hoang mang. Bin có đôi mắt to, cái mũi nhỏ xinh, làn da trắng trẻo, trong khi chồng tôi mắt nhỏ, mũi cao, da ngăm. Tôi tự an ủi rằng có thể con giống ông ngoại hoặc một người họ hàng xa nào đó, nhưng lòng vẫn không yên.
Mấy tuần sau, tôi thấy chồng nhận được một phong bì từ phòng xét nghiệm. Anh ngồi một mình trong phòng, mở phong bì với vẻ mặt căng thẳng. Tôi đứng ngoài cửa, không dám bước vào, chỉ lặng lẽ quan sát. Khi anh đọc xong, tôi thấy vai anh khẽ run, rồi anh bật cười – một nụ cười vừa nhẹ nhõm, vừa pha chút ngượng ngùng. Anh gọi tôi vào, đưa tờ giấy xét nghiệm cho tôi xem. Kết quả: Bin là con ruột của anh, với độ chính xác 99,9%.
Tôi vừa mừng, vừa giận run người. Mừng vì sự thật đã được sáng tỏ, giận vì anh đã âm thầm nghi ngờ tôi. Nhưng khi anh nắm tay tôi, xin lỗi với giọng nghẹn ngào, tôi nhận ra anh cũng đau khổ không kém. Anh kể rằng những lời nói vô tình từ người ngoài đã khiến anh dần mất niềm tin, rằng anh không muốn nghi ngờ tôi nhưng không thể kiểm soát được những suy nghĩ tiêu cực. Tôi ôm anh, nước mắt rơi. Hóa ra, cả hai chúng tôi đều đã bị cuốn vào vòng xoáy của sự nghi ngờ, chỉ vì những lời nói bên ngoài.
Vụ việc này khiến tôi nhận ra rằng, trong hôn nhân, niềm tin là điều quan trọng nhất. Nếu không có niềm tin, những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể phá hủy hạnh phúc gia đình. Tôi và chồng đã ngồi lại, nói chuyện thẳng thắn với nhau. Chúng tôi hứa sẽ không để những lời nói vô thưởng vô phạt từ bên ngoài ảnh hưởng đến tình cảm của mình nữa. Bin vẫn là cậu bé đáng yêu, nghịch ngợm, và dù có giống bố hay không, thằng bé vẫn là niềm tự hào lớn nhất của chúng tôi.
Giờ đây, mỗi lần nhìn Bin, tôi không còn bận tâm đến việc thằng bé giống ai. Tôi chỉ thấy một cậu bé khỏe mạnh, thông minh, và là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Câu chuyện xét nghiệm ADN ấy, dù đau lòng, đã giúp chúng tôi hiểu nhau hơn, trân trọng nhau hơn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và gia đình nhỏ của chúng tôi giờ đây đã vững vàng hơn bao giờ hết.
Nếu bạn cũng từng rơi vào hoàn cảnh như tôi, hãy nhớ rằng tình yêu và niềm tin là nền tảng của mọi mối quan hệ. Đừng để những nghi ngờ không đáng có phá hủy hạnh phúc của bạn. Hãy nói chuyện, chia sẻ, và cùng nhau đối diện với sự thật. Đôi khi, những thử thách tưởng chừng như không thể vượt qua lại chính là cơ hội để chúng ta thắt chặt tình cảm, để gia đình trở nên bền vững hơn.
Tâm sự của độc giả!