Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Tờ hóa đơn trong túi chồng và bí mật động trời bị bại lộ, căm phẫn hơn là chồng buông 3 từ lạnh lùng

Chỉ một khoảnh khắc, mọi thứ vỡ tan, để lại tôi với nỗi đau không thể diễn tả, và sự căm phẫn dâng trào khi anh lạnh lùng buông ba từ: "Ly hôn đi".

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân 7 năm của mình lại có ngày sụp đổ chỉ vì một tờ hóa đơn nhàu nhĩ trong túi áo chồng. Tôi đã từng tin anh ấy là tất cả, là người đàn ông mẫu mực, là chỗ dựa vững chắc cho tôi và con trai. Vậy mà, chỉ một khoảnh khắc, mọi thứ vỡ tan, để lại tôi với nỗi đau không thể diễn tả, và sự căm phẫn dâng trào khi anh lạnh lùng buông ba từ: "Ly hôn đi".

Hôm ấy là một buổi tối bình thường như bao ngày. Tôi lặng lẽ lấy quần áo trong giỏ đồ bẩn để giặt, một thói quen chẳng có gì đặc biệt. Khi kiểm tra túi áo khoác của anh Trung – chồng tôi – để xem có sót tiền lẻ hay giấy tờ không, tôi bất ngờ lôi ra một tờ hóa đơn. Tay tôi run lên khi đọc dòng chữ: "Nhà nghỉ Hoa Hồng – 2 giờ – 350 nghìn đồng". Tim tôi như ngừng đập. Tôi tự nhủ chắc là nhầm lẫn, chắc anh ấy có lý do gì đó, vì anh vốn là người chồng tôi luôn tin tưởng tuyệt đối.

Nhưng trong lòng tôi, một cơn sóng nghi ngờ bắt đầu trỗi dậy. Tôi đứng đó, nhìn tờ giấy nhỏ bé mà như thấy cả thế giới của mình nghiêng ngả. Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Anh Trung của tôi, người đàn ông hơn 7 năm nay luôn về nhà đúng giờ, luôn hỏi han tôi chuyện cơm nước, luôn chơi đùa cùng con trai – làm sao có thể phản bội tôi được?

Tôi quyết định không nói gì, âm thầm quan sát anh vài ngày. Anh vẫn cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn cười nói với con, vẫn hỏi tôi hôm nay mệt không. Nhưng càng nhìn anh, tôi càng thấy bất an. Tờ hóa đơn ấy như một cái gai đâm vào lòng tôi, khiến tôi không thể ngủ yên. Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa. Tôi đặt tờ giấy lên bàn, run run hỏi: "Anh giải thích chuyện này thế nào?".

ly-hon-1741916219.jpg
Tờ hóa đơn trong túi chồng và bí mật động trời bị bại lộ, căm phẫn hơn là chồng buông 3 từ lạnh lùng. Ảnh minh họa

Tôi đã hy vọng anh sẽ nói gì đó, dù là một lời biện minh vụng về hay thậm chí là lời nói dối để xoa dịu tôi. Nhưng không, gương mặt anh thoáng biến sắc, rồi anh thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh và nói: "Ly hôn đi". Chỉ ba từ, ngắn gọn, không cảm xúc, như thể mọi thứ giữa chúng tôi chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa.

Tôi chết lặng. Đau đớn, uất ức, căm phẫn – tất cả ùa đến cùng một lúc. Tôi đã tưởng tượng anh sẽ xin lỗi, sẽ quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, hay ít nhất là giải thích để tôi hiểu. Nhưng anh lại chọn cách dứt khoát như thế, như tát thẳng vào mặt tôi, như phủ nhận 7 năm tôi hy sinh, vun đắp cho gia đình này. Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra mà không thể nói nên lời. Anh đứng dậy, bước vào phòng ngủ, bỏ lại tôi ngồi đó với hàng ngàn câu hỏi không lời đáp.

Tờ hóa đơn giờ đây không chỉ là bằng chứng của sự phản bội, mà còn là dấu chấm hết cho những ngày tháng tôi từng nghĩ là hạnh phúc. Tôi bắt đầu lục lại ký ức, cố tìm xem mình đã bỏ qua những dấu hiệu nào. Những lần anh về muộn với lý do "tăng ca", những cuộc điện thoại anh nghe vội rồi tắt máy, những lần anh lảng tránh ánh mắt tôi khi tôi hỏi han – tất cả giờ đây như mảnh ghép của một sự thật tôi không muốn tin.

Điều khiến tôi đau nhất không chỉ là việc anh ngoại tình, mà là cái cách anh đối diện với tôi khi mọi chuyện vỡ lở. Nếu anh xin lỗi, nếu anh tỏ ra hối hận, có lẽ tôi còn nghĩ đến chuyện tha thứ. Nhưng "ly hôn đi" – ba từ ấy như xóa sạch mọi tình nghĩa giữa chúng tôi. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai? Là do tôi quá tin anh, hay vì tôi mải lo cho con mà không nhận ra anh đã thay đổi từ bao giờ?

Sau hôm ấy, anh dọn ra khỏi nhà. Anh đi đâu, làm gì, tôi không biết, cũng không muốn biết nữa. Căn nhà từng đầy tiếng cười giờ chỉ còn tôi và con trai. Mỗi đêm, tôi nhìn con ngủ mà lòng quặn thắt. Thằng bé mới 5 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi ôm con mà khóc, tự nhủ phải mạnh mẽ, nhưng trong lòng chỉ toàn là trống rỗng.

Bạn bè, hàng xóm biết chuyện thì xì xào bàn tán. Người thương tôi, kẻ trách anh, nhưng chẳng ai hiểu được nỗi đau tôi đang mang. Có người bảo tôi nên tìm anh, hỏi cho rõ ràng, nhưng tôi không còn đủ sức. Tờ hóa đơn vẫn nằm trên bàn, như một vết sẹo tôi không thể xóa đi.

Dù đau đớn, tôi biết mình không thể gục ngã. Tôi còn con trai, còn một cuộc đời phía trước cần phải bước tiếp. Tôi bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ, tập trung vào công việc, chăm sóc con, dù mỗi ngày trôi qua vẫn là một cuộc chiến với chính mình. Có những đêm tôi thức trắng, tự hỏi liệu mình có thể vượt qua được không, nhưng nhìn con ngủ ngon lành, tôi lại tìm thấy động lực để cố gắng.

Tôi không hận anh, chỉ thấy tiếc cho những năm tháng đã qua. Có lẽ anh đã không còn yêu tôi từ lâu, nhưng tôi mù quáng không nhận ra. Tờ hóa đơn ấy, nghĩ lại, cũng là cách giúp tôi nhìn rõ sự thật, dù là một sự thật quá đớn đau.

Dù đau đớn, tôi biết mình không thể gục ngã. Tôi còn con trai, còn một cuộc đời phía trước cần phải bước tiếp. Tôi bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ, tập trung vào công việc, chăm sóc con, dù mỗi ngày trôi qua vẫn là một cuộc chiến với chính mình. Có những đêm tôi thức trắng, tự hỏi liệu mình có thể vượt qua được không, nhưng nhìn con ngủ ngon lành, tôi lại tìm thấy động lực để cố gắng.

Tôi không hận anh, chỉ thấy tiếc cho những năm tháng đã qua. Có lẽ anh đã không còn yêu tôi từ lâu, nhưng tôi mù quáng không nhận ra. Tờ hóa đơn ấy, nghĩ lại, cũng là cách giúp tôi nhìn rõ sự thật, dù là một sự thật quá đớn đau.


 

Minh Khuê