Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại trở thành kẻ như thế.
Hôm đó, tôi tan làm sớm. Trời âm u, lòng tôi cũng nặng trĩu vì mấy ngày liền vợ lạnh nhạt, ít nói, hay né ánh mắt tôi. Tôi đứng trước cửa nhà, chìa khóa còn chưa kịp tra vào ổ thì thấy một đôi giày đàn quen thuộc đặt ngay ngắn ngoài hiên. Tim tôi chợt thắt lại. Đôi giày ấy… tôi không thể nhầm. Là của chồng cũ của vợ.
Tôi nhìn đồng hồ. Hơn hai tiếng.
Hai tiếng đồng hồ đủ để đầu óc tôi vẽ ra hàng trăm viễn cảnh bẩn thỉu. Bao nhiêu tự trọng của một thằng đàn ông như bị giẫm nát. Tôi đứng chết lặng vài giây, rồi cơn giận bùng lên như lửa gặp gió.
Tôi xông vào nhà.
Họ đang ngồi trong phòng khách. Không ôm ấp, không quá gần, nhưng đủ để khiến tôi phát điên. Vợ tôi tái mặt khi thấy tôi. Còn hắn – kẻ đàn ông từng là chồng của cô ấy – đứng dậy lúng túng, chưa kịp nói gì.
Tôi không nghe. Tôi không muốn nghe. Mọi lý trí lúc đó đều bị cơn ghen nuốt chửng.
Tôi quay sang vợ, gào lên: “Cô để hắn ở đây bao lâu rồi?”
Cô ấy run rẩy chưa kịp trả lời thì tôi đã tát.
Một cái tát khô khốc, vang lên trong căn nhà yên ắng. Ngay khoảnh khắc bàn tay mình chạm vào má vợ, tôi biết… mình vừa vượt qua một ranh giới mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quay lại.
Cô ấy ngã xuống ghế, nước mắt trào ra, nhưng vẫn không khóc thành tiếng. Ánh mắt cô nhìn tôi không phải là sợ hãi, mà là tuyệt vọng.
Người đàn ông kia vội nói, giọng run run: “Anh hiểu lầm rồi… Tôi đến vì chuyện của mẹ..., cô ấy chỉ…”
Tôi cười khẩy, cay độc: “Mẹ? Hai tiếng đồng hồ nói chuyện mẹ à?”
Rồi vợ tôi bật khóc. Lần này là khóc nấc lên, như thể bao nhiêu uất ức bị dồn nén lâu ngày cuối cùng cũng vỡ ra.
Cô ấy lấy trong túi ra một xấp giấy, dúi vào tay tôi. “Anh đọc đi… rồi muốn đánh, muốn chửi gì em cũng được.”
Tôi cúi xuống. Là hồ sơ bệnh án. Ung thư giai đoạn cuối. Người bệnh là… mẹ của chồng cũ cô ấy.
Cô nói trong nước mắt: “Bà ấy chỉ còn vài tháng. Không có ai chăm. Anh ta cầu xin em giúp lo thủ tục nhập viện… Em sợ anh hiểu lầm nên định chờ tối nói… Em không nghĩ anh lại về sớm như vậy…”
Tôi đứng chết lặng.
Tai tôi ù đi. Mọi âm thanh xung quanh như biến mất. Tờ giấy trên tay run lên bần bật. Những dòng chữ đen sì ấy như từng nhát dao cắm thẳng vào ngực tôi.
Hóa ra… suốt hai tiếng đó, họ bàn về viện phí, về việc hiến máu, về ca phẫu thuật không còn nhiều hy vọng. Còn tôi – người tự nhận là chồng – lại chọn cách nghi ngờ, bạo lực, sỉ nhục người phụ nữ đầu ấp tay gối với mình.
Người đàn ông kia lặng lẽ cúi đầu xin lỗi rồi ra về. Cánh cửa đóng lại, để lại căn phòng im lặng đến nghẹt thở.
Tôi nhìn vợ. Má cô ấy đỏ lên vì dấu tay của tôi. Dấu tay ấy, dù có trôi đi theo thời gian, tôi biết… trong lòng cô sẽ không bao giờ quên.
Tôi quỳ xuống.
Quỳ thật sự.
Nước mắt tôi rơi xuống nền gạch lạnh ngắt. Tôi khóc như một đứa trẻ, không phải vì đau, mà vì xấu hổ. Vì nhận ra mình đã để cơn ghen biến mình thành kẻ tàn nhẫn nhất.
“Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Anh không xứng…”
Tôi nói trong tiếng nấc. Nhưng vợ tôi không đỡ tôi dậy. Cô chỉ ngồi đó, lặng im, ánh mắt trống rỗng.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: có những lời xin lỗi đến quá muộn. Có những vết thương không chảy máu, nhưng lại rỉ đau suốt đời.
Tôi đã đánh mất điều quý giá nhất chỉ trong một cái tát – không phải niềm tin của vợ, mà là nhân cách của chính mình.
Và nỗi đau lớn nhất không phải là cô ấy có tha thứ hay không…
mà là tôi sẽ phải sống cả đời với ký ức mình từng làm tổn thương người phụ nữ yêu mình nhất, chỉ vì không chịu tin, không chịu nghe, không chịu chậm lại một phút.
Tâm sự của độc giả!