Tôi và anh yêu nhau hơn 5 năm, cùng nhau đi qua đủ thứ khó khăn, cay đắng. Chúng tôi đều là công nhân, đồng lương chỉ đủ sống. Đã có lúc tưởng phải chia tay vì chẳng thể lo nổi một đám cưới tử tế.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn quyết định cưới. Dù không dư dả gì, chúng tôi gom góp hết những gì có thể. Tôi bán chiếc xe máy cũ – phương tiện đi làm mỗi ngày, rồi vay thêm bạn bè, chỉ mong có một ngày ra mắt hai họ, gọi là chính thức về chung một nhà.
Cưới xin ở quê tôi không cần quá rình rang, bố mẹ tôi cũng đỡ đần được chút ít. Nhưng phía nhà trai lại muốn tổ chức to, vì chồng tôi là con trai duy nhất. Mẹ chồng nói phải mời hết cả làng, kẻo người ta cười chê, bảo cưới xin cho có.
Tiền lo cỗ cưới hầu hết đều do hai đứa tôi xoay xở. Các chị em của anh ấy nghèo, chẳng giúp gì thêm. Mà vợ chồng tôi thì chỉ còn đúng một chiếc xe để đi lại, vậy mà vẫn phải gồng mình để có được mấy chục mâm cỗ ở quê chồng.
Ảnh minh họa.
Còn chưa kịp thở phào thì mẹ chồng lại gọi về họp bàn, bảo cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong lúc nói chuyện, bà thản nhiên bảo rằng: "Tiền mừng cưới là của họ hàng bên nội, làng xóm nhà mình, nên để mẹ giữ. Sau này còn có tiền đi lại khi nhà người ta có việc."
Tôi nghe xong mà lòng nặng trĩu. Suốt bao nhiêu tháng gom góp, chạy vạy khắp nơi vay mượn để tổ chức một đám cưới, chỉ mong tiền mừng có thể giúp chúng tôi gỡ gạc chút ít nợ nần. Vậy mà giờ mẹ chồng lại muốn giữ hết.
Hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ mãi, định mở lời với bà, rằng vợ chồng con vẫn đang nợ tiền bạn bè, còn chẳng đủ ăn. Nhưng lại sợ bà nghĩ mình tính toán, so đo. Ở nhà chồng, nhiều khi một lời nói cũng có thể thành ra hỗn hào.
Chồng tôi thì im lặng. Anh bảo: “Thôi, mẹ đã nói vậy...”, có lẽ anh cũng ngại, vì không muốn mang tiếng “đàn ông đi làm bao năm mà chẳng lo nổi cái đám cưới.”
Đám cưới đã cận kề, ai cũng mong là ngày vui, vậy mà trong lòng tôi chỉ thấy lo lắng, chán nản. Lẽ ra, sau bao năm yêu nhau, vượt qua bao nhiêu vất vả, chúng tôi phải được mỉm cười trong ngày trọng đại của mình chứ...
Nhưng sao tôi thấy nước mắt cứ lặng lẽ rơi trong lòng mình?
Ai nên giữ tiền mừng cưới – chuyện tưởng nhỏ nhưng dễ gây căng thẳng sau ngày trọng đại
Tiền mừng cưới từ lâu đã được xem là một phần hỗ trợ tài chính quan trọng cho cô dâu chú rể sau đám cưới. Tuy nhiên, ở không ít gia đình, việc ai là người giữ khoản tiền này lại trở thành nguyên nhân gây mâu thuẫn, đặc biệt là giữa các thế hệ.
Theo quan niệm của nhiều gia đình truyền thống, đặc biệt ở vùng nông thôn, tiền mừng cưới được xem là “lộc” của dòng họ, hoặc do khách mời từ phía nhà trai mang đến nên cha mẹ chồng có quyền giữ lại. Một số phụ huynh cho rằng cần quản lý khoản tiền này để sử dụng cho việc đi lại, hiếu hỉ sau này. Trong khi đó, phần lớn các cặp vợ chồng trẻ lại cho rằng đây là khoản tài chính thuộc về hai người, dùng để chi trả chi phí tổ chức cưới, trả nợ hoặc làm vốn cho cuộc sống mới.
Sự khác biệt trong quan điểm này không hiếm gặp, và nếu không được trao đổi rõ ràng từ trước, rất dễ dẫn đến hiểu lầm, tổn thương hoặc áp lực tâm lý sau đám cưới – vốn là thời điểm mà các cặp đôi cần sự ủng hộ, đồng hành từ gia đình hai bên.
Các chuyên gia tâm lý cho rằng, để tránh những mâu thuẫn không đáng có, việc minh bạch tài chính, thống nhất cách sử dụng tiền mừng cưới nên được trao đổi trước giữa hai bên gia đình và cặp đôi. Bởi sau tất cả, điều quan trọng nhất trong ngày cưới không chỉ là lễ nghi, mà còn là sự tôn trọng, tin tưởng dành cho nhau – điều cần thiết để xây dựng một cuộc hôn nhân bền vững.