5 năm ly hôn, tình cờ gặp vợ cũ đi cùng một đứa bé, nhìn cảnh ấy tôi bủn rủn trào nước mắt: Thái độ của cô khiến tôi giật mình

Tôi lặng lẽ đi theo họ ra bãi xe. Cô vẫn vậy – dáng người nhỏ nhắn, bước đi nhanh nhẹn, ánh mắt dịu dàng. Có điều, trên gương mặt ấy, tôi thấy thêm nét trưởng thành, mạnh mẽ, và có gì đó bình yên đến lạ. Còn tôi – sau ngần ấy năm, vẫn loay hoay trong nỗi cô đơn do chính mình tạo ra.

Đã 5 năm kể từ ngày tôi và vợ cũ chia tay. Một cuộc hôn nhân tưởng như sẽ đi đến trọn đời lại kết thúc chóng vánh, để lại trong tôi vô vàn tiếc nuối và ân hận. Tôi từng nghĩ, chỉ cần thời gian trôi qua, mọi thứ rồi sẽ nguôi ngoai. Nhưng hóa ra, có những người, dù không còn bên nhau, vẫn khiến tim ta nhói lên chỉ với một cái chạm mắt.

Hôm đó là một chiều chủ nhật, tôi ra siêu thị gần nhà mua ít đồ dùng. Giữa dòng người tấp nập, bất chợt tôi thấy một dáng người quen thuộc. Cô ấy – người phụ nữ từng nắm tay tôi đi qua bao giông gió, giờ đang đứng ở quầy thanh toán. Trên tay cô là túi bánh và sữa, còn bên cạnh là một bé trai chừng 4-5 tuổi, đôi mắt to tròn giống hệt cô ngày trước.

tam-su-1-1760072215.jpg
Chúng tôi đã từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ảnh minh họa

Tim tôi bỗng đập loạn nhịp. Chân như dính chặt xuống sàn. Tôi không biết nên bước tới hay quay đi. Mọi ký ức về quãng thời gian hôn nhân ùa về – những buổi sáng cô pha cà phê cho tôi, những lần cãi vã chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, và cái ngày cô im lặng ký vào đơn ly hôn, nước mắt rơi mà không nói lời nào.

Tôi đứng đó, nhìn hai mẹ con cô rời quầy tính tiền. Thằng bé nắm tay mẹ ríu rít: “Mẹ ơi, con muốn ăn kem!”. Giọng nói trong trẻo khiến tôi bủn rủn cả người. Trong khoảnh khắc, tôi chỉ ước được lại gần, cúi xuống hỏi: “Con tên là gì?”. Nhưng tôi không dám. Bởi tôi sợ câu trả lời. Sợ rằng thằng bé ấy chính là con tôi – đứa con mà tôi không hề biết đến suốt 5 năm qua.

Tôi lặng lẽ đi theo họ ra bãi xe. Cô vẫn vậy – dáng người nhỏ nhắn, bước đi nhanh nhẹn, ánh mắt dịu dàng. Có điều, trên gương mặt ấy, tôi thấy thêm nét trưởng thành, mạnh mẽ, và có gì đó bình yên đến lạ. Còn tôi – sau ngần ấy năm, vẫn loay hoay trong nỗi cô đơn do chính mình tạo ra.

Tôi lấy hết can đảm bước đến, cất tiếng gọi:

“Em… Lan?”

Cô quay lại. Ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở nên điềm tĩnh.

“Anh… cũng ở đây à?” – giọng cô nhẹ tênh, không hờn, không trách.

Tôi cố nặn ra một nụ cười. “Ừ, anh mua ít đồ thôi. Còn em… bé là…”

Cô cúi xuống vuốt tóc con, mỉm cười: “Con em. Thằng bé tên là Bin.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cổ họng nghẹn lại. Tôi muốn hỏi nhiều điều – rằng nó có phải con tôi không, rằng những năm qua cô sống thế nào – nhưng tất cả chỉ dừng lại ở yết hầu.

Cô nhìn tôi, ánh mắt hiền và bình thản: “Anh dạo này vẫn ổn chứ?”

Tôi gật đầu, nói dối: “Anh ổn.”

Còn thật ra, tôi chẳng ổn chút nào. Những năm qua, tôi từng có vài mối quan hệ nhưng chẳng đâu vào đâu. Có lẽ vì sâu trong lòng, hình bóng cô chưa bao giờ phai.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Em... có hạnh phúc không?”

Cô mỉm cười – nụ cười rất nhẹ, nhưng khiến tôi nhói tim: “Em bình yên, thế là đủ. Còn anh?”

Tôi cười gượng: “Anh cũng vậy.”

tam-su-3-1760072205.jpg
Giờ đây, tôi mới hiểu, tình yêu không chỉ cần thương mà còn cần thấu hiểu. Ảnh minh họa

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, người phụ nữ trước mặt không còn là cô gái hay giận dỗi năm xưa. Cô đã học cách sống cho mình, biết cách yêu thương và che chở. Còn tôi, dù cố gồng mạnh mẽ, vẫn chẳng thể giấu được sự trống rỗng trong ánh mắt.

Trước khi rời đi, cô nói khẽ: “Anh đừng nghĩ nhiều nhé. Mọi chuyện qua rồi, mình đều đã có cuộc sống riêng.”

Tôi gật đầu, cố giữ vẻ bình thản, nhưng bên trong, tim như vỡ vụn.

Tôi nhìn theo bóng hai mẹ con đi khuất giữa đám đông. Thằng bé ngoái lại nhìn tôi, mỉm cười vô tư. Nụ cười ấy khiến nước mắt tôi bất giác trào ra.

Tôi tự hỏi, nếu năm xưa tôi biết lắng nghe hơn, biết nhường nhịn hơn, có lẽ hôm nay người nắm tay cô và đứa trẻ kia sẽ là tôi. Nhưng tiếc rằng, đời không có chữ “nếu”.

Tối hôm đó, về nhà, tôi lôi album cũ ra xem lại. Ảnh cưới của chúng tôi vẫn còn nguyên – cô trong chiếc váy trắng, cười tươi như nắng. Tôi nhớ lại câu nói của cô khi rời đi: “Không phải em hết yêu anh, mà em mệt vì cứ phải mạnh mẽ một mình.”

Giờ đây, tôi mới hiểu, tình yêu không chỉ cần thương mà còn cần thấu hiểu.

Đã 5 năm trôi qua, cô đã có một cuộc sống khác, một niềm vui mới. Còn tôi, vẫn ở lại với những ký ức cũ, với nỗi day dứt không nguôi. Gặp lại cô hôm nay, tôi vừa đau, vừa nhẹ lòng. Đau vì mất đi người từng yêu sâu đậm. Nhưng nhẹ lòng vì thấy cô hạnh phúc – điều mà dù không còn bên nhau, tôi vẫn luôn mong cho cô có được.

Có lẽ, gặp lại là để tôi học cách buông bỏ. Để hiểu rằng, có những người không sinh ra để đi cùng ta đến cuối đời, nhưng họ sẽ mãi là một phần ký ức đẹp nhất.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê