Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Bạn trai cũ chặn xe dâu nói 1 câu khiến chồng nhất quyết không chạm vào người vợ sau đám cưới

Chúng tôi chia tay không phải vì hết yêu, mà vì anh ra nước ngoài định cư, còn tôi thì không thể rời xa bố mẹ. Khoảng cách địa lý và khác biệt về lựa chọn tương lai khiến cả hai buộc phải buông tay.

Tôi đã từng tin rằng, tình yêu chân thành rồi sẽ có cái kết viên mãn. Nhưng tôi đã sai, rất sai. Ngày tôi lên xe hoa, cứ ngỡ đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời. Nào ngờ, chính bạn trai cũ lại khiến cuộc hôn nhân vừa bắt đầu của tôi sụp đổ chỉ bằng một câu nói.

Chúng tôi yêu nhau gần ba năm, mối tình sinh viên ngọt ngào nhưng cũng đầy sóng gió. Anh là mối tình đầu, người đầu tiên khiến tôi biết thế nào là nhung nhớ, hy vọng và cả thất vọng. Chúng tôi chia tay không phải vì hết yêu, mà vì anh ra nước ngoài định cư, còn tôi thì không thể rời xa bố mẹ. Khoảng cách địa lý và khác biệt về lựa chọn tương lai khiến cả hai buộc phải buông tay.

Sau đó, tôi quen chồng hiện tại qua một lần giới thiệu họ hàng. Anh là người chững chạc, điềm đạm, có công việc ổn định và gia đình gia giáo. Không phải tình yêu sét đánh, nhưng tôi cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Gia đình tôi cũng ủng hộ. Tôi tự nhủ: có lẽ đây là người đàn ông phù hợp để xây dựng một cuộc sống ổn định.

Ngày cưới đến gần, tôi không liên lạc gì với người cũ nữa. Những cảm xúc năm nào tôi đã gói gọn lại, cất sâu trong lòng. Nhưng không ngờ, anh vẫn dõi theo tôi từ xa.

ban-trai-chan-xe-hoa-1744683614.jpg
Ảnh minh họa

Lễ cưới được tổ chức long trọng ở quê. Sau khi làm lễ rước dâu, đoàn xe đang trên đường về nhà trai thì bất ngờ bị một người đàn ông chặn lại giữa đường làng. Không ai ngờ đó là anh - bạn trai cũ của tôi. Anh ăn mặc giản dị, ánh mắt thâm quầng vì mất ngủ, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

Cả đoàn bối rối. Chồng tôi bước xuống xe, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"

Anh ấy không nhìn chồng tôi, chỉ nhìn thẳng vào tôi đang ngồi trong xe hoa, rồi nói lớn:

"Tôi chỉ muốn hỏi cô dâu một câu: Em có thực sự quên hết những gì giữa chúng ta? Em đã từng hứa gì trước biển, em còn nhớ không?"

Tôi chết lặng. Câu nói ấy như lưỡi dao cứa sâu vào ký ức. Đó là lời hứa năm nào, khi anh cầu hôn tôi trên bãi biển Đà Nẵng. Tôi từng nói: "Chỉ cần anh chờ, em nhất định sẽ là cô dâu của anh."

Không khí căng thẳng. Gia đình hai bên hoảng hốt, còn người dân tụ tập xung quanh mỗi lúc một đông. Chồng tôi đứng đó, mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tôi không nói gì. Tôi không biết phải giải thích thế nào cho thỏa đáng giữa tình huống ấy. Tôi cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Anh quay lưng đi, không gây thêm điều gì nữa. Nhưng câu nói ấy đã gieo rắc hạt mầm nghi ngờ trong lòng chồng tôi.

Đám cưới tiếp tục diễn ra. Tôi cố gắng vui vẻ, cố gắng cư xử như một cô dâu hạnh phúc. Nhưng ánh mắt chồng thì đã khác. Anh lạnh lùng, tránh né ánh nhìn của tôi. Đêm tân hôn, anh chỉ nói một câu: "Tôi không thích đụng vào những gì đã có người khác chạm vào."

Tôi như bị tạt gáo nước lạnh giữa mùa đông. Anh không còn là người đàn ông điềm đạm tôi từng nghĩ. Từ sau hôm đó, chúng tôi sống như hai người dưng dưới một mái nhà. Anh không xúc phạm, không chửi bới, nhưng im lặng và lạnh nhạt đến đáng sợ.

Tôi đã cố gắng, đã viết thư, đã quỳ xin lỗi, đã kể lại toàn bộ câu chuyện về người cũ. Nhưng chồng tôi không nói gì, chỉ để lại một câu duy nhất: "Lòng tin một khi đã rạn vỡ thì không thể lành lại."

Một tháng sau đám cưới, tôi quyết định trả lại tự do cho cả hai. Chúng tôi ly hôn trong âm thầm. Bố mẹ hai bên thất vọng, nhưng tôi không còn sức để giải thích hay níu kéo điều gì nữa.

Giờ đây, khi viết lại câu chuyện này, tôi không trách ai cả. Người cũ sai vì xuất hiện không đúng lúc. Chồng tôi sai vì thiếu vị tha. Và tôi sai vì chưa kịp dọn sạch quá khứ trước khi bước vào một tương lai mới.

Cuộc đời không giống như cổ tích. Không phải ai cưới nhau cũng sống hạnh phúc trọn đời. Nhưng tôi tin rằng, mỗi vết thương rồi sẽ hóa lành, mỗi bài học đều đáng giá. Tôi chỉ mong, nếu ai đó đang bước vào hôn nhân, hãy chắc chắn rằng mình đã sẵn sàng – cả trong tâm hồn và ký ức.

Tâm sự của độc giả

Minh Khuê