Con trai tôi đi công tác xa đúng một tháng. Trước khi đi, nó dặn dò tôi ở nhà trông nom con dâu giúp nó, vì dạo này vợ nó gầy gò, ít nói. Tôi gật đầu, nghĩ đơn giản: “Con dâu ngoan hiền, có gì mà phải lo.”
Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi bắt đầu không yên lòng. Ngày nào tôi cũng thấy con dâu giặt ga giường. Không phải giặt qua loa, mà là tháo sạch, ngâm kỹ, phơi nắng, gấp gọn cẩn thận. Một ngày, rồi hai ngày, rồi gần như ngày nào cũng vậy.
Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nhà có mỗi hai bố con ở, con trai thì đi vắng. Người già như tôi, đầu óc không tránh khỏi những suy đoán tệ hại. Tôi tự trách mình vì đã nghĩ xấu, nhưng càng tự trách, tôi lại càng ám ảnh.
Có những đêm, tôi nằm trằn trọc, tự hỏi: “Có phải mình đã dạy con trai chưa đủ tốt? Hay là… con dâu có điều gì khuất tất?”
Sự nghi ngờ gặm nhấm tôi từng ngày.
Cho đến một buổi trưa, con dâu đi chợ. Căn nhà vắng lặng. Tôi đứng trước phòng ngủ của hai đứa rất lâu. Tim đập thình thịch như thể tôi sắp làm điều gì đó sai trái.
Rồi tôi lén mở cửa. Chỉ nhìn một thoáng thôi… nhưng đủ khiến tôi đỏ mặt đến tận mang tai và vội vàng đóng sầm cửa lại.
Không phải thứ tôi nghĩ. Trên giường không có dấu hiệu gì bẩn thỉu, cũng không có điều gì dung tục. Thứ khiến tôi sững sờ là một tấm lót y tế, được đặt ngay ngắn dưới ga giường. Bên cạnh là một túi nhỏ đựng thuốc, băng gạc và một tờ giấy hướng dẫn điều trị.
Tôi đứng chết lặng. Mọi suy đoán xấu xa trong đầu tôi phút chốc vỡ vụn. Thay vào đó là một cảm giác xấu hổ đến nghẹn thở.
Buổi tối hôm đó, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt con dâu. Nhưng cô là người chủ động lên tiếng. Giọng cô nhỏ, run run:
“Con xin lỗi… con không nói với bố vì sợ bố lo.”
Hóa ra, sau một lần sảy thai mà con trai tôi không biết, con dâu tôi bị biến chứng. Bác sĩ yêu cầu phải giữ vệ sinh tuyệt đối, thay ga thường xuyên, điều trị kín đáo. Cô chọn im lặng, chọn chịu đựng một mình, vì không muốn làm chồng phân tâm khi đang công tác.
“Con chỉ mong… đến lúc anh ấy về, mọi thứ đã ổn hơn,” cô nói, cúi đầu.
Tôi ngồi đó, cổ họng nghẹn lại. Cảm giác bẽ bàng tràn ngập trong lòng. Tôi – một người bố chồng – đã để định kiến và sự nghi ngờ làm mờ đi lương tri, trong khi người con dâu trước mặt lại đang gồng mình chịu đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Tối đó, tôi vào phòng thờ, thắp một nén nhang cho mẹ nó – người đã mất sớm. Tôi chắp tay mà lòng nặng trĩu. Tôi thấy mình có lỗi không chỉ với con dâu, mà với chính cách làm người của mình.
Từ hôm ấy, tôi không hỏi thêm, không soi xét. Tôi chỉ lặng lẽ mua thêm nước giặt dịu nhẹ, phơi giúp mấy tấm ga khi trời sắp mưa, và nấu canh bổ mỗi tối.
Con trai tôi trở về sau chuyến công tác. Tôi nhìn hai đứa, không nói gì nhiều. Chỉ đến khi nó chuẩn bị đi ngủ, tôi đặt tay lên vai nó, nói một câu rất khẽ:
“Vợ con… là người tốt. Con phải thương nó nhiều hơn.”
Nó nhìn tôi ngạc nhiên, rồi gật đầu.
Có những bí mật không phải để phơi bày, mà để học cách im lặng đúng lúc. Có những hiểu lầm không cần lời xin lỗi ồn ào, mà cần sự thay đổi âm thầm.
Và có những lần đỏ mặt xấu hổ… lại là khoảnh khắc dạy tôi bài học lớn nhất đời: Đừng vội nghi ngờ khi mình chưa đủ bao dung để hiểu.