Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ sau ba năm hôn nhân, tôi lại rơi vào cảm giác đau đớn và thất vọng đến thế. Căn nhà nhỏ của chúng tôi từng đầy ắp tiếng cười, những buổi tối quây quần bên mâm cơm, hay những lần cùng nhau xem một bộ phim yêu thích. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn rời xa, thậm chí không muốn chung giường với người chồng mà tôi từng yêu thương hết mực. Lý do? Anh ấy thức thâu đêm chơi game với một đồng nghiệp nữ, và câu chuyện phía sau khiến trái tim tôi như vỡ vụn.
Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học. Anh là người hiền lành, chu đáo, luôn biết cách làm tôi cười. Sau khi cưới, chúng tôi cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ ở Hà Nội. Dù công việc bận rộn, tôi vẫn cố gắng chăm lo cho gia đình, từ những bữa cơm nóng hổi đến việc giữ nhà cửa gọn gàng. Anh cũng vậy, luôn chia sẻ việc nhà và quan tâm đến tôi. Nhưng khoảng một năm trở lại đây, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Anh bắt đầu mê mẩn một tựa game online. Ban đầu, tôi không để tâm lắm. Tôi nghĩ đó chỉ là cách anh giải tỏa căng thẳng sau giờ làm. Thỉnh thoảng, anh còn rủ tôi chơi cùng, nhưng tôi không quen với những trò chơi đó, nên chỉ cười và để anh tự do với sở thích của mình. Tuy nhiên, mọi chuyện dần vượt quá giới hạn khi tôi phát hiện anh thường xuyên thức khuya để chơi game với một đồng nghiệp nữ.
Lần đầu tiên, tôi phát hiện ra điều này một cách tình cờ. Một đêm, tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng vì khát nước, thấy ánh sáng từ màn hình máy tính hắt ra từ phòng làm việc. Anh đang đeo tai nghe, cười nói rôm rả qua micro. Tôi tò mò hỏi: “Anh chơi với ai mà khuya thế?”. Anh trả lời tỉnh bơ: “À, với một nhóm đồng nghiệp, trong đó có Hằng, cô ấy ở phòng marketing”. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên chút bất an.
Những ngày sau, tần suất anh chơi game khuya ngày càng nhiều. Có hôm, tôi đi ngủ trước, nhưng đến sáng vẫn thấy anh ngồi trước máy tính, mắt đỏ quạch. Tôi bắt đầu để ý và nhận ra rằng hầu hết các buổi chơi game của anh đều có Hằng. Họ không chỉ chơi game mà còn trò chuyện qua Discord, cười đùa như thể chỉ có hai người trong thế giới đó. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng có lẽ họ chỉ là bạn bè thân thiết. Nhưng rồi, một lần tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ qua tai nghe anh để quên trên bàn.
“Ê, tối nay chơi tiếp nha, tui với cậu hợp cạ ghê!” – giọng Hằng vang lên đầy hào hứng. Chồng tôi đáp lại: “Ok, tui chờ cậu cả tối luôn đó!”. Giọng điệu thân mật, cách họ gọi nhau bằng “tui – cậu” khiến tôi chết lặng. Tôi không phải người hay ghen, nhưng cảm giác bị bỏ rơi, bị chồng mình dành thời gian và sự chú ý cho một người phụ nữ khác khiến tôi không thể chịu nổi.
Tôi quyết định thẳng thắn nói chuyện với chồng. Tôi hỏi anh tại sao lại dành quá nhiều thời gian cho Hằng, trong khi tôi – vợ anh – gần như bị lãng quên. Anh gạt đi, nói rằng tôi nhạy cảm quá, rằng họ chỉ chơi game cùng nhau vì Hằng giỏi, hợp gu. Nhưng khi tôi yêu cầu anh giảm bớt thời gian chơi với cô ấy, anh lại cáu gắt, cho rằng tôi đang kiểm soát anh.
Điều khiến tôi căm hận nhất là khi tôi phát hiện ra rằng Hằng không chỉ là “đồng nghiệp chơi game”. Một lần, tôi vô tình thấy tin nhắn trên điện thoại anh, khi anh để quên máy không khóa. Hằng nhắn: “Cảm ơn cậu đã ở đó những lúc tui cần, vợ cậu không hiểu cậu như tui đâu”. Câu nói đó như một nhát dao. Hóa ra, không chỉ là chơi game, họ còn chia sẻ với nhau những tâm sự, những điều mà đáng lẽ anh chỉ nên nói với tôi – người vợ của anh.
Từ đó, tôi không còn muốn gần gũi chồng nữa. Mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ thấy sự phản bội, dù không phải thể xác, nhưng là sự phản bội về tinh thần. Tôi bắt đầu ngủ riêng, lấy lý do công việc mệt mỏi. Nhưng thật ra, tôi không thể chịu nổi cảm giác nằm cạnh một người mà trái tim dường như đã dành cho người khác. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang làm quá? Nhưng nỗi đau trong lòng là có thật, và tôi không biết phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Tôi viết những dòng này không chỉ để giãi bày, mà còn để tìm kiếm một lời khuyên. Làm thế nào để tôi có thể vượt qua cảm giác này? Liệu có cách nào để chồng tôi hiểu rằng, hành động của anh ấy đã khiến tôi tổn thương sâu sắc? Hay tôi nên buông tay, để cả hai tìm lại hạnh phúc riêng?
Tâm sự của độc giả