Tôi là một người đàn ông bình thường, có công việc ổn định và một gia đình mà tôi từng rất tự hào. Vợ tôi là người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, biết quan tâm chồng con. Chúng tôi từng có khoảng thời gian ngọt ngào, cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn, rồi tích góp mua nhà, nuôi con, xây dựng tổ ấm.
Nhưng không hiểu từ bao giờ, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những khoảng cách vô hình.
Mọi chuyện bắt đầu từ thói quen... sử dụng điện thoại của vợ tôi. Ban đầu chỉ là những lần cô ấy bật cười nhẹ vào ban đêm khi lướt điện thoại, rồi giật mình tắt màn hình khi tôi vô tình quay sang. Tôi nghĩ chắc cô ấy đọc truyện hay nhắn tin với bạn bè. Nhưng rồi tần suất ngày càng dày đặc. Đêm nào cũng vậy, khi tôi vừa dỗ con ngủ xong quay lại giường, vợ vẫn đang chăm chú vào chiếc điện thoại. Mặt cô ấy sáng rực lên dưới ánh màn hình, còn tôi thì dần tối lại trong lòng.
Tôi không phải người đàn ông ghen bóng ghen gió. Nhưng bản năng và linh cảm của một người chồng khiến tôi không thể không nghi ngờ. Tôi bắt đầu để ý. Và rồi một đêm, khi cô ấy đi tắm, tôi liếc qua màn hình điện thoại đang sáng. Một dòng tin nhắn hiện lên: “Mai em nhớ đến sớm, anh có tài liệu cần bàn riêng.”
Người gửi là… sếp của cô ấy.

Tôi chết lặng. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng. Không phải vì tin nhắn kia có gì mờ ám quá rõ ràng, mà bởi vì nó chỉ là một trong chuỗi dài những cuộc trò chuyện lúc nửa đêm giữa vợ tôi và người đàn ông khác – người mà tôi không thể kiểm soát hay hiểu nổi mối quan hệ thực sự là gì.
Tối hôm đó, tôi ngồi chờ vợ tắm xong rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Em và sếp thường xuyên nhắn tin đêm khuya như vậy, anh thấy không được ổn lắm.”
Cô ấy không trả lời ngay. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt có chút ngỡ ngàng xen lẫn... lạnh nhạt. Rồi vợ tôi nói một câu, đến giờ tôi vẫn không quên:
“Anh không đủ tầm để hiểu công việc của em đâu. Đây là chuyện công việc, không liên quan đến anh.”
Tôi sững người. Không phải vì bị xúc phạm, mà bởi cảm giác bị gạt ra khỏi thế giới của người mình yêu thương nhất. Cô ấy – người từng chia sẻ với tôi mọi điều, giờ lại coi sự quan tâm của tôi là sự cản trở.
Từ ngày đó, tôi không còn hỏi thêm nữa. Không phải vì không quan tâm, mà bởi vì tôi biết, mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa. Khi một người không còn xem bạn là một phần trong hành trình của họ, mọi cố gắng kết nối đều chỉ khiến bạn thêm tổn thương.
Tôi không dám khẳng định vợ tôi phản bội. Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi đã có một khoảng cách không thể lấp đầy – không phải bằng lời xin lỗi, càng không phải bằng những lời giải thích nửa vời.
Cô ấy vẫn về nhà, vẫn chăm sóc con cái, vẫn làm tròn bổn phận của một người mẹ, người vợ. Nhưng với tôi, mối quan hệ này giờ như một bản nhạc buồn – không có điệp khúc, cũng chẳng còn hòa âm.
Tôi từng nghĩ, phản bội là một điều gì đó lớn lao, là ngoại tình, là phản trắc. Nhưng hóa ra, có những lời nói, chỉ một câu thôi, cũng có thể khiến người ta đau hơn cả một sự phản bội.
Hôm nay, tôi viết những dòng này không để kết tội vợ mình, càng không để nhận lấy sự thương hại. Tôi chỉ muốn nói rằng: đôi khi, thứ giết chết một cuộc hôn nhân không phải là người thứ ba, mà là sự vô tâm, là sự thiếu tôn trọng cảm xúc của nhau.
Nếu một ngày bạn rơi vào hoàn cảnh như tôi, hãy nhớ rằng: bạn có quyền tổn thương, có quyền im lặng, nhưng bạn cũng có quyền đứng dậy và quyết định tương lai cho chính mình.
Bởi tình yêu – dù từng đẹp đẽ đến đâu – cũng cần được nuôi dưỡng bằng sự sẻ chia và thấu hiểu. Khi điều đó không còn, hãy can đảm lựa chọn điều khiến bạn bình yên nhất.
Tâm sự của độc giả!