Tôi mang thai ở tuần thứ 38 thì được bác sĩ chỉ định nhập viện theo dõi vì có dấu hiệu chuyển dạ sớm. Đêm đó, bụng tôi đau âm ỉ, nằm một mình trên giường bệnh, mọi giác quan như nhạy gấp bội. Chồng tôi bận đưa mẹ chồng về lấy thêm quần áo, chỉ còn mình tôi ở lại phòng chờ sinh.
Tiếng bước chân ngoài hành lang thỉnh thoảng vọng vào. Tôi cố nhắm mắt để giữ sức, nhưng cơn đau lâm râm cùng sự hồi hộp khiến tôi không thể chợp mắt. Ánh đèn vàng tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, gợi tôi nhớ lại hành trình 9 tháng qua: những lần đi siêu âm, lần đầu nghe nhịp tim con đập, lần đầu thấy bụng nhô lên, những cuộc tranh cãi vụn vặt với chồng chỉ vì… ăn gì để con khỏe mạnh.
Đang miên man, tôi bỗng nghe tiếng hai y tá nói chuyện ngoài hành lang, giọng nhỏ nhưng gấp gáp:
– Chị ấy chưa biết gì à?
– Chưa… chồng chị ấy dặn đừng nói vội, sợ chị ấy sốc ảnh hưởng tới việc sinh nở.
– Mà sao lại… tội quá…
Tôi chết lặng. Câu hỏi “Chị ấy chưa biết gì à?” như một mũi kim xuyên qua tim. Tôi bắt đầu run rẩy. Có chuyện gì đang được giấu tôi? Liệu có liên quan đến con tôi? Hay mẹ chồng? Hay... chính chồng tôi?
Ảnh minh họa.
Tôi nằm đó, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cảm giác bất an khiến cơn đau bụng càng dữ dội. Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng mọi suy nghĩ trong đầu cứ cuộn xoáy. Khoảng nửa tiếng sau, chồng tôi quay lại. Nhìn thấy tôi mắt đỏ hoe, anh lo lắng hỏi:
– Em sao thế? Đau lắm à?
Tôi hỏi thẳng:
– Có chuyện gì anh đang giấu em không?
Anh thoáng giật mình, rồi trấn an tôi rằng không có gì. Nhưng tôi đã nghe thấy rồi. Tôi bật khóc, gặng hỏi cho đến khi anh cúi mặt, thở dài:
– Thực ra… bác sĩ nghi ngờ con mình bị tim bẩm sinh. Nhưng chưa chắc chắn. Họ cần chờ kiểm tra sau khi con chào đời.
Tôi như sụp đổ. Cơn gò tử cung lúc đó ập đến dữ dội. Tôi chỉ kịp nói:
– Sao anh không nói sớm…?
– Anh sợ em suy sụp… Anh cũng đang rất hoang mang…
Chúng tôi ôm nhau khóc. Mọi giận hờn tan biến, chỉ còn lại tình thương con và nỗi sợ mơ hồ nhưng dai dẳng.
Rạng sáng hôm sau, tôi chính thức chuyển dạ. Đau đến ngạt thở, nhưng trong đầu tôi chỉ vang lên một điều: “Con ơi, con hãy khỏe mạnh nhé, dù thế nào mẹ cũng thương con”.
Cuối cùng, giữa tiếng la hét, nước mắt và mồ hôi, tôi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con, âm thanh đẹp nhất đời tôi. Bác sĩ bế con đi kiểm tra đặc biệt. Tôi kiệt sức, ngất lịm.
Khi tỉnh dậy, chồng tôi đang ngồi bên. Mắt anh đỏ hoe, nhưng miệng nở nụ cười:
– Bác sĩ bảo chỉ là nghi ngờ sai lệch ban đầu. Tim con hoàn toàn bình thường em ạ!
Tôi bật khóc nức nở, vừa mệt vừa nhẹ nhõm. Ôm lấy chồng, tôi chỉ kịp thì thầm: “Cảm ơn anh đã ở bên em”.
Sau tất cả, tôi nhận ra: làm mẹ là một hành trình đầy lo lắng, cả trước và sau sinh. Có những điều tưởng như “thảm họa” lại trở thành phép thử cho tình yêu và sự kiên cường của gia đình.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: làm mẹ không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự bình tĩnh, mạnh mẽ và không bao giờ ngừng hi vọng.