Đi làm về sớm thấy chồng vội mặc áo, tôi sững người trước cảnh tượng trên giường, mẹ chồng lao vào khóc lóc làm loạn cả nhà

Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để than thân trách phận, mà để cảnh tỉnh những người phụ nữ giống tôi: đừng bao giờ tin rằng chỉ cần mình hi sinh là đủ.

Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng được hơn 6 năm. Chúng tôi có một bé trai 5 tuổi, cuộc sống tưởng như bình yên, ổn định. Nhiều người nhìn vào còn khen tôi may mắn vì chồng làm công việc ổn định, hiền lành ít nói, mẹ chồng lại sống cùng nhưng được tiếng thương con dâu, đỡ đần cháu. Thế nhưng, chẳng ai ngờ sau cánh cửa gia đình, tôi đã trải qua một cú sốc tưởng chừng không bao giờ đứng dậy nổi.

Hôm ấy, công ty tôi được tan làm sớm. Thông thường, tôi đi làm về lúc 6 giờ tối, còn hôm đó mới hơn 4 giờ đã được ra về. Tôi nghĩ trong lòng sẽ tranh thủ ghé qua siêu thị mua ít đồ tươi rồi về nấu bữa cơm ngon cho chồng con. Vừa dắt xe vào sân, tôi để ý thấy cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong có tiếng động lạ.

ngoai-tinh-2-1759720706.jpg
Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng được hơn 6 năm. Ảnh minh họa

Tôi bước nhẹ vào nhà, chưa kịp gọi ai thì cánh cửa phòng bật mở. Chồng tôi hốt hoảng, tay run run kéo chiếc áo sơ mi còn chưa cài hết cúc. Phía giường, một bóng dáng lạ vội vàng trùm chăn kín đầu. Tim tôi như ngừng đập, toàn thân cứng lại. Tôi đứng sững, miệng lắp bắp không thành lời.

Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi từ bếp lao lên. Bà nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hét toáng lên, vừa chửi bới vừa khóc lóc:

Trời ơi, con ơi là con! Sao mày dám làm cái chuyện xấu xa này? Mày giết chết cả cái nhà này rồi!

Tiếng mẹ chồng vang vọng cả ngõ, hàng xóm nghe thấy kéo sang xem chuyện gì. Tôi lúc ấy vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu rối tung. Người phụ nữ trong chăn run lẩy bẩy, cuối cùng cũng buông tay, lộ ra khuôn mặt trẻ hơn tôi nhiều. Tôi choáng váng nhận ra đó là một cô nhân viên ở quán cà phê gần công ty chồng tôi.

Chồng tôi vội quỳ xuống, vừa run vừa nói:

Anh xin lỗi… chỉ là phút nông nổi, anh không nghĩ em về sớm thế này…

ngoai-tinh-1-1759720729.jpg
Cả đêm, tôi trằn trọc nghĩ về quãng thời gian đã qua. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình hết lòng vun vén thì gia đình sẽ êm ấm. Thế nhưng, tôi đã lầm. Ảnh minh họa

Nhưng lời giải thích ấy chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Sáu năm làm vợ, tôi tin tưởng và vun vén cho anh từng chút. Vậy mà, chỉ vì một phút yếu lòng, anh sẵn sàng phản bội gia đình, phản bội đứa con thơ.

Mẹ chồng tôi thì không ngừng kêu gào. Bà vừa khóc vừa đập bàn đập ghế, thậm chí còn định túm lấy cô gái kia mà lôi ra ngoài. Tôi phải chạy đến giữ bà lại vì sợ mọi chuyện thêm ồn ào. Cảnh tượng hỗn loạn ấy khiến tôi bàng hoàng, không biết phải đối diện thế nào.

Sau khi cô gái kia bỏ đi trong sự nhục nhã, cả nhà chìm trong không khí nặng nề. Mẹ chồng ôm lấy cháu nội mà khóc, còn tôi ngồi bất động. Chồng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong đầu tôi chỉ có một câu hỏi: Tại sao?

Tối đó, tôi không ăn cơm, cũng không nói thêm lời nào. Tôi thu dọn đồ của con và sang phòng khác ngủ. Cả đêm, tôi trằn trọc nghĩ về quãng thời gian đã qua. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình hết lòng vun vén thì gia đình sẽ êm ấm. Thế nhưng, tôi đã lầm.

Những ngày sau đó, mẹ chồng hết lời khuyên nhủ. Bà bảo: “Thằng T. nó sai thật, nhưng đàn ông ai cũng có lúc dại dột. Con tha thứ cho nó, vì thằng bé con, đừng để gia đình tan nát”. Tôi nghe mà lòng nặng trĩu. Tha thứ ư? Làm sao tôi có thể quên được hình ảnh ám ảnh hôm ấy?

Chồng tôi cũng tìm mọi cách chuộc lỗi. Anh liên tục xin lỗi, hứa sẽ cắt đứt với cô gái kia. Anh còn viết cả đơn xin nghỉ việc để chuyển công tác sang chỗ khác, tránh mọi liên quan. Nhưng dù anh có làm gì, thì vết thương lòng trong tôi vẫn rỉ máu.

Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để than thân trách phận, mà để cảnh tỉnh những người phụ nữ giống tôi: đừng bao giờ tin rằng chỉ cần mình hi sinh là đủ. Đàn ông, nếu không giữ được bản lĩnh, họ có thể gục ngã trước cám dỗ bất cứ lúc nào. Và khi đó, người đau đớn nhất chính là vợ con.

Hiện tại, tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Một phần trong tôi muốn buông tay, bắt đầu lại từ đầu để giữ lấy sự tự tôn. Nhưng một phần khác lại nghĩ đến đứa con, nghĩ đến tình cảm 6 năm vợ chồng mà lòng chùng xuống. Dù thế nào, tôi cũng cần thêm thời gian, để trái tim nguôi ngoai, để lý trí đủ sáng suốt chọn con đường cho mình.

Câu chuyện hôm ấy có lẽ sẽ ám ảnh tôi cả đời. Cảnh tượng chồng vội vàng mặc áo, người đàn bà lạ trùm chăn trên giường, tiếng mẹ chồng khóc lóc bù lu bù loa… tất cả như vết cứa sâu không bao giờ liền sẹo. Tôi chỉ mong, những người phụ nữ đang đọc những dòng này sẽ rút ra bài học cho riêng mình, đừng mù quáng tin tưởng tuyệt đối, và luôn giữ cho mình một chỗ đứng, một sự kiêu hãnh để không bao giờ rơi vào cảnh tượng như tôi.

Tâm sự của độc giả!