Cuộc đời đôi khi có những khúc rẽ bất ngờ đến nghẹn lòng. Tôi đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng chỉ đến ngày gặp lại vợ cũ sau 17 năm, tôi mới thấy hết sự yếu đuối và ân hận trong tim mình. Người phụ nữ ấy, năm xưa rời đi trong lặng lẽ, hóa ra đã ôm trong mình một bí mật lớn: cô mang thai, nhưng lại chọn cách im lặng, tay trắng ra đi để nuôi con một mình.
Tôi và em đến với nhau từ tình yêu thời sinh viên. Khi ấy, cả hai đều còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, càng chưa đủ bản lĩnh để vượt qua những sóng gió cơm áo gạo tiền. Những ngày đầu sau cưới, chúng tôi hạnh phúc, nhưng chỉ một năm sau, những mâu thuẫn nhỏ nhặt bắt đầu xuất hiện.
Tôi lao vào công việc, thường xuyên về muộn, trong khi em lại mong chờ một người chồng biết quan tâm, chia sẻ. Sự khác biệt ngày càng lớn, và trong lúc nóng giận, tôi đã buông lời đề nghị ly hôn. Em không cãi vã, chỉ im lặng ký vào đơn. Ngày chia tay, tôi còn cho rằng mình “giải thoát” cho cả hai. Nào ngờ, chính quyết định ấy đã khiến tôi đánh mất cả một phần cuộc đời.

17 năm trôi qua, tôi sống trong cuộc hôn nhân thứ hai, nhưng chẳng bao giờ thật sự thấy trọn vẹn. Một lần dự buổi họp mặt bạn bè cũ, tôi bất ngờ thấy em xuất hiện. Em vẫn dịu dàng như xưa, chỉ khác là có một chàng trai trẻ cao lớn đi bên cạnh.
Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là người yêu hoặc chồng mới của em. Nhưng điều lạ lùng là cậu ta có đôi mắt giống hệt tôi. Cảm giác rối bời ùa đến, tôi vừa ghen tuông vừa hối tiếc. Khi nghe một người bạn giới thiệu, tôi chết lặng: “Đây là con trai của cô ấy.”
Sự thật đau đớn phơi bày
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Em nhìn tôi, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, như giấu cả một trời nước mắt. Khi buổi gặp kết thúc, tôi tìm cách gặp riêng em. Tôi run rẩy hỏi:
– Tại sao em không nói cho anh biết?
Em cười nhạt:
– Ngày ấy anh quyết ly hôn, em chẳng muốn níu kéo. Em nghĩ, nếu nói ra chuyện mình có thai, có lẽ anh sẽ vì trách nhiệm mà quay lại, nhưng hạnh phúc miễn cưỡng thì còn ý nghĩa gì? Thà em tự chịu đựng còn hơn bắt anh gánh một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Nghe em nói, tôi thấy tim mình thắt lại. Hóa ra, suốt 17 năm qua, em một mình làm mẹ đơn thân, vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi con khôn lớn. Tôi chưa từng hỏi han, chưa từng giúp đỡ, trong khi con trai tôi mang họ em, sống trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Tôi không kìm được, quỳ xuống trước mặt em:
– Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh! Anh muốn được nhận con, muốn bù đắp cho hai mẹ con.
Nhưng em chỉ lắc đầu:
– Tha thứ thì em đã tha từ lâu rồi. Nhưng bù đắp ư? Anh có biết bao năm qua, con cần một người cha thế nào không? Bây giờ nó đã trưởng thành, anh không thể lấy lại quãng đời ấy.
Con trai tôi – chàng trai trẻ năm ấy – tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi:
– Cháu biết bác là ai rồi. Nhưng cháu lớn lên vẫn ổn, nhờ mẹ cả. Cháu không trách bác, nhưng cháu cũng không quen gọi bác là cha ngay được.
Lời nói ấy như một nhát dao cắt sâu vào lòng tôi. Tôi đã bỏ lỡ những ngày con tập đi, tập nói, những năm tháng con đến trường, những lần con ốm sốt cần người đàn ông trong gia đình. Tất cả, tôi đã để vuột mất, chỉ vì một phút nóng nảy, ích kỷ.

Nỗi ân hận muộn màng
Kể từ hôm đó, tôi sống trong nỗi day dứt khôn nguôi. Tôi cố gắng tìm cách đến gần con hơn, nhưng khoảng cách 17 năm không dễ lấp đầy. Tôi càng thương em hơn – người phụ nữ đã hy sinh cả tuổi thanh xuân, lặng lẽ gồng mình nuôi con trưởng thành.
Nhiều người nói với tôi: “Thôi, chuyện đã qua rồi, anh còn có gia đình mới.” Nhưng với tôi, sự thật này như một vết sẹo không bao giờ lành. Tôi không dám mong em quay lại, cũng chẳng dám ép con nhận mình. Tôi chỉ biết lặng lẽ dõi theo, hỗ trợ khi có thể, hy vọng một ngày nào đó, con trai sẽ mở lòng gọi tôi một tiếng “bố”.
Lời nhắn gửi từ quá khứ
Câu chuyện của tôi có thể chỉ là một trong vô vàn bi kịch hôn nhân. Nhưng nó nhắc nhở rằng: đừng bao giờ vội vã buông tay trong cơn giận dữ. Đằng sau một quyết định ly hôn có thể là cả một đời ân hận. Và đôi khi, sự im lặng của người phụ nữ lại ẩn chứa một nỗi đau mà đàn ông không bao giờ thấu hết.
Giờ đây, mỗi lần nghĩ về em và con, tôi chỉ còn biết tự trách mình. Nếu ngày ấy đủ kiên nhẫn, đủ bao dung, có lẽ gia đình chúng tôi đã khác. Nhưng tất cả chỉ còn là hai chữ “giá như” muộn màng.
Tâm sự của độc giả!