Mẹ chồng lén vào phòng con dâu và sững sờ khi thấy 2 người trên giường làm việc này, vội vàng bước ra

Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại trở thành nhân vật chính trong một tình huống éo le đến vậy.
mechong1-1492615723423-whcu-1766045320.webp
Ảnh trong một bộ phim và chỉ có tính minh họa cho bài viết.

Hôm đó, tôi ở nhà một mình. Buổi sáng con trai đi làm, con dâu xin nghỉ phép ở nhà vì không khỏe. Từ sáng, tôi đã thấy hai đứa có gì đó là lạ: ít nói, ánh mắt tránh nhau. Đến bữa cơm trưa hai đứa đều ăn vội vàng rồi vào phòng. Là mẹ, tôi không khỏi lo. Hôn nhân mà lạnh nhạt thì khổ lắm.

Đến đầu giờ chiều, đi ngang qua phòng con trai, tôi thấy cửa khép hờ. Nghĩ con dâu đang mệt, tôi định vào xem thế nào, tiện mang cho cốc nước ấm. Tôi bước nhẹ, sợ làm con dâu giật mình.

Nhưng khi đẩy cửa ra, tôi đứng sững.

Cả hai vợ chồng đang ngồi trên giường. Không phải cảnh tượng tôi từng lo sợ hay tưởng tượng trong đầu. Chúng ngồi đối diện nhau, giữa giường bày la liệt giấy tờ, ảnh cũ, vài lá thư đã ố vàng. Con dâu tôi đang khóc nức nở, còn con trai tôi thì cúi đầu, hai tay nắm chặt, mắt đỏ hoe.

Tôi ngã ngửa không phải vì xấu hổ, mà vì quá bất ngờ.

Con trai tôi ngẩng lên thấy tôi, giật mình vội đứng dậy. Con dâu cũng cuống quýt lau nước mắt. Tôi bối rối xin lỗi vì đã vào mà không gõ cửa. Nhưng con dâu tôi lại lắc đầu, giọng run run:
“Mẹ… con xin lỗi. Nhưng nếu mẹ đã thấy rồi, con cũng không muốn giấu nữa.”

Hóa ra, suốt mấy tháng nay, hai đứa sống cạnh nhau mà như hai người xa lạ. Con trai tôi mải mê công việc, con dâu thì âm thầm chịu đựng áp lực, tủi thân vì cảm thấy không còn được lắng nghe. Chúng đã từng cãi nhau rất nhiều, thậm chí có lúc nghĩ đến việc buông tay. Đống giấy trên giường là những dòng viết cho nhau nhưng chưa từng dám đưa: những lời trách móc, những nỗi đau giấu kín, cả những kỷ niệm ngày mới cưới.

Trưa hôm đó, chúng quyết định xin nghỉ làm, vào phòng, ngồi trên chính chiếc giường từng là nơi hạnh phúc nhất để nói ra tất cả. Không né tránh, không im lặng. Khóc có, đau có, nhưng cũng là lần đầu tiên sau rất lâu, họ thật sự nhìn thẳng vào nhau.

Tôi lặng người. Bao nhiêu lo lắng, nghi ngờ trong tôi bỗng tan biến. Tôi khẽ khép cửa lại, đặt cốc nước xuống bàn nhỏ ngoài hành lang rồi quay đi, tim nặng mà ấm.

Chiều hôm ấy, con dâu bước ra phòng với đôi mắt sưng đỏ nhưng gương mặt nhẹ nhõm hơn. Con trai tôi theo sau, nắm tay vợ rất chặt. Chỉ một hành động nhỏ thôi, nhưng với tư cách người mẹ, tôi hiểu: hôn nhân của con mình vừa đi qua một khúc quanh nguy hiểm.

Từ hôm đó, tôi tự nhủ với bản thân một điều: có những cánh cửa không nên mở ra vì tò mò, nhưng nếu lỡ mở rồi, điều quan trọng nhất là biết lặng im đúng lúc. Bởi đôi khi, thứ “ngã ngửa” không phải là điều xấu hổ, mà là sự thật đau lòng nhưng cần thiết để hai con người còn kịp giữ lấy nhau.

Tâm sự của độc giả!

Mai Anh (t/h)