Mẹ chồng ngỏ ý muốn lấy lại vàng cưới, tôi nói một câu khiến bà lặng lẽ bỏ về quê, thái độ của chồng khiến tôi bất ngờ hơn

Lời nói của chồng khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa xúc động. Tôi nhận ra, suốt ba năm qua, anh luôn là người đứng giữa, cố dung hòa giữa mẹ và vợ, nhưng chưa bao giờ anh nói rõ ràng như thế.

Tôi và chồng kết hôn được ba năm, sống cùng bố mẹ chồng trong căn nhà ba tầng ở ngoại ô Hà Nội. Ngày cưới, mẹ chồng tôi là người đứng ra lo liệu gần như mọi thứ. Bà tặng tôi một bộ vòng, kiềng, dây chuyền bằng vàng, nói đó là của hồi môn để “làm vốn làm ăn”. Khi ấy, tôi thật sự cảm động, nghĩ rằng mình đã gặp được người mẹ thứ hai.

Sau đám cưới, vợ chồng tôi dọn về sống cùng bố mẹ chồng. Cuộc sống ban đầu khá êm đềm, tôi cố gắng hòa nhập, phụ giúp việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo. Nhưng từ khi tôi sinh con, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Mẹ chồng tôi vốn tiết kiệm, mọi chi tiêu đều phải hỏi qua bà. Tôi thì đi làm, có thu nhập riêng, nên không quen cách sống quá khắt khe ấy.

Thỉnh thoảng, bà lại bóng gió chuyện “vàng cưới để đó phí quá, đưa mẹ giữ hộ, lỡ mai kia cần việc lớn còn có mà dùng”. Tôi khéo léo từ chối, nói rằng vàng cưới là kỷ niệm, để tôi tự cất. Từ đó, không khí giữa hai mẹ con dần trở nên căng thẳng.

me-chong-1-1761105935.jpg
Thỉnh thoảng, bà lại bóng gió chuyện “vàng cưới để đó phí quá, đưa mẹ giữ hộ. Ảnh minh họa

Một buổi chiều, khi tôi đang cho con ăn, mẹ chồng đột ngột vào phòng nói thẳng:

“Cái bộ vàng hôm cưới, mẹ cho là cho để làm vốn, chứ giờ nhà đang có việc, mẹ cần lấy lại tạm. Sau này mẹ bù cho.”

Tôi sững người. Dù không muốn cãi, nhưng trong lòng tôi thấy tủi thân vô cùng. Từ ngày về làm dâu, tôi chưa bao giờ dám để bà phật lòng, vậy mà giờ bà lại đòi lại vàng cưới – thứ vốn dĩ được gọi là “của hồi môn” cho con dâu.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi:

“Mẹ ạ, vàng cưới là mẹ tặng con ngày con về nhà này, giờ mẹ muốn lấy lại, con chỉ xin hỏi một câu – nếu ngày mai vợ chồng con có chuyện, mẹ có định lấy lại luôn con trai của mẹ không?”

Câu nói vừa dứt, mẹ chồng im lặng. Bà nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay người bước ra khỏi phòng. Tối hôm đó, bà không ăn cơm, dọn ít đồ rồi lặng lẽ về quê. Không ai trong nhà nói với ai câu nào.

Tôi vừa lo vừa buồn. Lo vì sợ mình nói quá lời, buồn vì nghĩ dù sao bà cũng là mẹ chồng, đáng tuổi mẹ mình. Tôi định hôm sau sẽ gọi điện xin lỗi. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là thái độ của chồng.

Anh không trách tôi, cũng không tỏ ra tức giận. Trái lại, anh nắm tay tôi, nói khẽ:

“Em không sai. Vàng cưới là quà cưới, là kỷ niệm của hai vợ chồng. Mẹ anh có thể giận, nhưng anh hiểu cảm giác của em.”

Lời nói của chồng khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa xúc động. Tôi nhận ra, suốt ba năm qua, anh luôn là người đứng giữa, cố dung hòa giữa mẹ và vợ, nhưng chưa bao giờ anh nói rõ ràng như thế.

me-chong3-1761105984.jpg
Lời nói của chồng khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa xúc động. Ảnh minh họa

Hôm sau, mẹ chồng gọi điện cho anh. Bà không nhắc gì đến chuyện vàng, chỉ hỏi thăm cháu và dặn anh nhớ mua thuốc bổ cho tôi. Khi tôi cầm máy chào bà, bà im lặng vài giây rồi bảo: “Mẹ nói hơi quá. Mẹ chỉ sợ chúng mày không biết giữ của, nên mới muốn giữ hộ. Thôi, để đấy mà làm kỷ niệm.”

Tôi mỉm cười, cảm giác như cục đá trong lòng được gỡ bỏ. Có lẽ, trong sâu thẳm, bà không có ý xấu, chỉ là cách thể hiện tình thương đôi khi khiến người khác hiểu lầm.

Sau chuyện đó, tôi học được một điều – trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, lời nói tuy chỉ một câu nhưng có thể khiến không khí trong nhà thay đổi. Nếu tôi khi ấy mất bình tĩnh, cãi lại hoặc nói nặng lời, có lẽ mâu thuẫn đã không dễ hóa giải như vậy.

Giờ đây, mẹ chồng tôi thỉnh thoảng vẫn về chơi, ôm cháu cười nói vui vẻ. Bà không nhắc lại chuyện vàng cưới, còn tôi luôn nhắc mình phải biết nhún nhường, lắng nghe.

Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người mà còn là sự hòa hợp của hai gia đình. Tôi may mắn vì chồng hiểu, biết đứng về phía đúng chứ không chỉ vì hiếu thuận mà im lặng.

Tôi tin, khi trong nhà có sự thấu hiểu và tôn trọng, mọi mâu thuẫn dù nhỏ hay lớn đều có thể hóa giải. Câu nói năm ấy khiến mẹ chồng lặng lẽ bỏ về quê, nhưng cũng chính là khởi đầu cho một mối quan hệ thật sự thẳng thắn, nhẹ nhàng và bền vững giữa tôi với bà – người mẹ thứ hai của cuộc đời mình.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê