Mẹ chồng U50 đòi ăn cá hồi, ngủ tới 4h chiều mới dậy, bỏ cháu ở nhà một mình để đi nhảy

Tôi còn nhớ mãi những ngày đầu mới sinh, tay chân run lẩy bẩy vì đau, chồng tôi loay hoay nấu tô cháo, mẹ chồng ngồi phòng ngoài xem tivi, nghe tiếng cháu khóc thì thản nhiên đáp: “Đứa nào đẻ thì đứa đấy chăm, tôi chịu đêm hôm không nổi đâu.”

Tôi năm nay 28 tuổi, đã làm mẹ được hơn ba năm. Trước khi sinh con, tôi từng nghĩ chỉ cần mình sống thật lòng, đối xử chân thành, thì gia đình chồng rồi cũng thương yêu và đỡ đần. Nhưng sau khi trải qua hai lần sinh nở, tôi mới hiểu: không phải cứ là bà nội thì tự nhiên sẽ yêu thương cháu, không phải cứ làm dâu thì sẽ nhận được sự quan tâm, chia sẻ.

Ảnh minh họa

Con trai tôi năm nay đã ba tuổi. Ba năm làm mẹ là ba năm vợ chồng tôi tự xoay xở với nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất. Đêm đau bụng, đêm con khóc, đêm sốt hầm hập, chỉ có hai vợ chồng tự ôm nhau mà vượt qua.

Mẹ chồng tôi năm nay gần 50 tuổi nhưng còn trẻ và đẹp lắm, chục năm nay bà đã không làm gì rồi. Trước thì bố chồng tôi còn sống, cũng cưng chiều làm hết mọi việc cho bà. Khi ông mất thì tới lượt chồng tôi, dù anh không chiều nhưng bà luôn đòi hỏi. Nay bà điện kêu nhà hỏng cái này, mai hỏng cái kia cần tiền sửa. Ngày khác thì nói mẹ bệnh, rồi mẹ muốn đi nghỉ dưỡng già với bạn bè... Chồng tôi đều gấp rút chuyển tiền cho bà. Sau mới biết chẳng có cái gì hỏng hết, là mẹ chồng xin tiền để ăn chơi, du lịch cho sướng thôi.

Tới lúc có con dâu cháu nội, tưởng mẹ chồng sẽ thay đổi tính nết nhưng bà vẫn vậy. Đã hay "bào tiền" của con trai lại còn không giúp được gì. Mẹ chồng không ngủ với cháu đêm nào, cũng chẳng nấu cho con dâu được một bữa cơm.

Tôi còn nhớ mãi những ngày đầu mới sinh, tay chân run lẩy bẩy vì đau, chồng tôi loay hoay nấu tô cháo, mẹ chồng ngồi phòng ngoài xem tivi, nghe tiếng cháu khóc thì thản nhiên đáp: “Đứa nào đẻ thì đứa đấy chăm, tôi chịu đêm hôm không nổi đâu.”

Có lẽ câu nói ấy đã ăn sâu trong tôi như một vết cắt.

Tôi không đòi hỏi bà phải hy sinh hay phục vụ, tôi chỉ mong một chút chia sẻ, một chút thương cháu. Nhưng dường như đối với bà, việc đó là gánh nặng.

Ảnh minh họa

Mẹ chồng thỉnh thoảng lên chơi, mỗi lần lên là đi tay không, 10 giờ trưa mới tới. Vừa tới nhà, bà lăn ngay ra ghế sofa ngủ một giấc chờ tôi nấu cơm. Tôi đứng trong bếp, bụng đói meo, con thì chạy lon ton bên chân, còn bà thì ngủ say sưa như ở nhà mình. Đến bữa, bà nhìn mâm cơm tôi nấu có thịt lợn luộc, lạc rang, trứng rán, rau muống luộc thì "bĩu môi" chê đơn giản.

- Cứ tưởng cuối tuần lên phố được con dâu đãi món sang, ít cũng phải cá hồi gì. Chứ cũng chỉ như này thì ở nhà cho lành.

Tôi nghe mà choáng.

Ăn xong bà lại nằm tiếp, ngủ đến tận gần 4 giờ chiều mới dậy bảo:

– “Thôi, tôi về. Ở đây chẳng có gì vui”

Tôi nhìn theo bóng lưng bà mà vừa buồn vừa tủi. Bà nói không làm được gì, nhưng thực ra bà cũng chưa từng cố gắng làm gì cả.

Tôi chỉ cần bà giúp vài buổi cuối tuần để hai vợ chồng được thở, được nghỉ một chút. Nhưng ngay cả điều ấy bà cũng không muốn. Có lần tôi nhờ bà trông cháu khoảng hai tiếng để đi chợ mua đồ làm sinh nhật cho chồng.

Khi tôi về, con tôi đang đứng ở cửa khóc nức nở, mặt đỏ bừng vì vừa tỉnh giấc không thấy ai. Tôi cuống cuồng ôm con, hỏi mẹ chồng đâu. Hàng xóm đi ngang mới nói:

– “Bà nội ra ngoài từ lúc cháu chưa dậy cơ, bà ý đang nhảy dưới sân tòa nhà ý.”

Nghe câu đó, tim tôi như rơi xuống. Tôi ôm con mà nước mắt lăn dài. Với tôi, đó không còn là chuyện “không quen trông trẻ”, mà là sự thờ ơ rõ ràng.

 
 

Ảnh minh họa

Vợ chồng tôi xác định sinh thêm bé thứ hai. Tôi vẫn hy vọng lần này bà sẽ thương mình hơn, ít nhất là thương cháu mới lọt lòng. Nhưng không. Ngày tôi vào viện sinh, bà chỉ ghé thăm một chút rồi nói thẳng:

– “Tôi nói trước, tôi không thức đêm được. Hai vợ chồng tự lo. Không được thì thuê người ngoài. Đẻ thì tự chịu.”

Tôi nằm trên giường bệnh, người còn đau nhức, nghe câu nói ấy mà vừa buồn vừa hụt hẫng. Tôi nhìn sang chồng, anh chỉ khẽ nắm tay tôi, ánh mắt đầy bất lực. Chúng tôi chẳng trách bà được, vì bà luôn như vậy, chỉ là chúng tôi vẫn ngây thơ chờ đợi một lần bà đổi khác.

Mấy ngày ở viện, chỉ có chồng tôi túc trực. Anh bế con, pha sữa, thay tã, đưa tôi đi vệ sinh, rồi thức suốt đêm trông con sốt… Tôi nhìn anh mà thương vô cùng. Anh bảo:

– “Không sao đâu em. Mình tự lo được. Anh lo cho ba mẹ con được.”

Tôi cười mà nước mắt cứ trào ra.

Năm ngày đó, không có mẹ chồng, không có họ hàng, chỉ có hai vợ chồng tự đỡ đần nhau. Tôi sinh thường nên đau ê ẩm, mỗi lần trở mình là như xé cả người. Chồng tôi một tay bế con, một tay đỡ tôi ngồi dậy, tay còn lại lại loay hoay chuẩn bị đồ. 

Một lần khác, tôi mạnh dạn nhờ bà ở lại một buổi tối vì chồng tôi phải đi làm gấp. Bà nói:

– “Tôi mệt lắm, tôi ngủ sâu, cháu khóc tôi cũng không nghe thấy đâu. Ở lại đêm mất ngủ, sáng hôm sau người mệt lắm”.

Ảnh minh họa

Tôi hiểu bà không muốn, nên thôi. Tôi đành tự xoay sở, dù người còn chưa lành, con nhỏ lại thức liên tục.

Tôi không phải người đòi hỏi, tôi chưa từng bắt bà làm việc nặng. Tôi chưa từng nhờ bà rửa bát, quét nhà, giặt đồ cho cháu. Tôi chỉ xin bà trông cháu vài tiếng vào cuối tuần. Nhưng đến cả điều đó bà cũng không muốn nhận.

Và rồi tôi tự nhận ra, có những người không phải không làm được, mà họ không muốn làm. Không phải họ không thương cháu, mà là họ không muốn chịu phiền.

Có lần tôi hỏi chồng:

– “Sao mẹ lại ít quan tâm vậy hả anh?”

Anh chỉ thở dài:

– “Tính mẹ anh vốn vậy. Từ nhỏ anh đều tự lập. Mẹ không quen chăm ai cả vì đều được bố chăm thôi.

Tôi im lặng. Tôi không trách, nhưng vẫn có chút chạnh lòng.

Mỗi khi nhìn những bà nội khác chăm cháu, tôi lại ước giá như mình cũng có một phần nhỏ như vậy. Nhưng rồi tôi tự an ủi: thôi thì mình có chồng thương, thế là đủ.

Thật ra, tôi biết có nhiều bà nội tốt lắm, thương cháu như vàng như ngọc. Nhưng cũng có những người giống mẹ chồng tôi, xem cháu như trách nhiệm của vợ chồng tôi, không liên quan gì đến họ. Mỗi gia đình mỗi hoàn cảnh, mỗi người mỗi tính.

Tâm sự từ độc giải baoan...

Theo Phụ nữ và Pháp luật