Nằm cạnh nhau suốt 6 tháng mà chưa từng "gần gũi", tôi bắt đầu sợ... liệu anh có là đàn ông?

Người ta nói sống thử là để hiểu nhau hơn trước hôn nhân, nhưng với tôi, nửa năm sống chung lại khiến mọi niềm tin vỡ vụn. Khi tình yêu chỉ còn lại sự tôn trọng đến mức tuyệt đối, tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu mình đang được yêu, hay chỉ đang sống cùng một người không còn cảm xúc?

Tôi 25 tuổi, làm nhân viên thiết kế tự do. Còn anh hơn tôi 5 tuổi, là kỹ sư công trình, ít nói, điềm đạm và rất chừng mực. Chúng tôi yêu nhau gần ba năm, tình cảm yên ả như mặt hồ mùa thu – phẳng lặng, êm đềm, đôi khi đến mức… không có sóng.

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi dọn về sống cùng anh để “thử xem cuộc sống hôn nhân tương lai sẽ ra sao”. Mọi người xung quanh đều chúc mừng, bảo tôi may mắn vì có người yêu chín chắn, nghiêm túc. Quả thật, anh là người đàn ông hiếm có: nấu ăn ngon, dọn dẹp gọn gàng, chưa từng lớn tiếng với tôi dù chỉ một lần.

Thế nhưng, điều khiến tôi bối rối là trong suốt sáu tháng sống chung, anh chưa một lần chủ động gần gũi. Không ánh nhìn say đắm, không những cái ôm kéo dài, thậm chí đôi khi tôi thấy mình giống… người bạn cùng phòng hơn là người yêu.

Tôi không phải kiểu phụ nữ quá cởi mở về chuyện thân mật, nhưng tôi vẫn là con người có cảm xúc. Khi mỗi tối nằm bên nhau, nghe tiếng thở đều đặn của anh trong bóng tối, tôi bắt đầu thấy lạnh lẽo.

Một tối, tôi lấy hết can đảm hỏi: “Anh à, sao mình chưa từng… gần gũi như những cặp khác?”

Anh mỉm cười rất bình thản: “Vì anh tôn trọng em. Anh nghĩ chỉ nên làm điều đó sau khi cưới”.

1-1759936304.jpg
Nằm cạnh nhau suốt 6 tháng mà chưa từng "gần gũi". Ảnh minh họa

Câu trả lời khiến tôi vừa cảm động vừa… nghẹn ngào. Tôn trọng là tốt, nhưng sự bình thản tuyệt đối của anh khiến tôi cảm thấy mình vô hình. Một người đàn ông bình thường, yêu người phụ nữ của mình, chẳng lẽ lại có thể giữ lòng như thế sao?

Tôi bắt đầu nghi ngờ – không phải về anh, mà về chính mối quan hệ này. Mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa chúng tôi dường như càng dài hơn. Tôi muốn anh ôm mình một chút, muốn cảm nhận hơi ấm và sự khao khát, nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là một sự yên ả đáng sợ.

Tôi thử thay đổi. Tôi mặc váy ngủ gợi cảm, chủ động hơn trong những cử chỉ âu yếm. Nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng cười, xoa đầu tôi rồi quay sang nói: “Ngủ đi, mai em còn làm việc sớm.”

Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu anh có thực sự yêu mình, hay chỉ đang thương hại, hay che giấu điều gì đó?

Tôi từng nghĩ, có lẽ anh quá nguyên tắc. Nhưng rồi lại thoáng lo sợ – biết đâu anh không bị hấp dẫn bởi phụ nữ? Hoặc đơn giản, người anh yêu chưa bao giờ là tôi.

Tôi sống trong những đêm mất ngủ, nửa muốn hỏi thẳng, nửa sợ làm mọi thứ tan vỡ. Có đêm tôi khóc, còn anh vẫn nằm yên, không một lần quay sang. Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng đôi khi sự im lặng cũng là một dạng từ chối.

Một sáng, tôi nói muốn dọn ra ngoài. Anh thoáng sững người, rồi chỉ hỏi: “Em thấy anh làm gì sai à?”

Tôi không trả lời. Làm sao tôi có thể nói rằng lý do chia tay là vì… anh quá tốt, quá bình thản, quá lạnh? Anh nhìn tôi, lặng lẽ thở dài: “Anh cứ tưởng em cần bình yên, ai ngờ em lại cần bão tố.”

Câu nói đó khiến tôi bật khóc. Phải, tôi từng mơ về một tình yêu ấm áp, chậm rãi, nhưng không phải kiểu tình yêu không còn cảm xúc. Tôi nhận ra, yêu không chỉ là ở bên, mà còn là muốn chạm vào, muốn gần gũi, muốn được sống cùng hơi thở của nhau.

Tôi rời đi. Anh không níu kéo, chỉ tiễn tôi ra cửa và nói: “Khi nào mệt, em cứ quay lại. Anh vẫn ở đây.”

Đã nửa năm kể từ ngày đó. Tôi vẫn nhớ những buổi tối hai đứa nấu ăn, xem phim, cười vang giữa căn phòng nhỏ. Nhưng tôi không còn buồn như trước. Tôi hiểu rằng, tình yêu không chỉ cần niềm tin, mà còn cần khao khát.

Nếu một người đàn ông có thể ở cạnh bạn mà không hề rung động, thì có lẽ anh ta không phải là người bạn đang tìm kiếm.

Tôi không trách anh. Chỉ là, trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc, tôi cần một người không chỉ yêu bằng lý trí, mà còn yêu bằng cả trái tim.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh