Bất lực chuyện chăn gối, vợ lạnh lùng đưa ra yêu cầu đáng sợ để thỏa mãn nhu cầu khiến tôi rùng mình

Tôi hiểu nỗi khát khao của vợ là chính đáng, nhưng cách cô ấy đưa ra yêu cầu lại khiến tôi đau đớn. Tôi thương cô ấy, thương cả bản thân mình.

Tôi năm nay 36 tuổi, lập gia đình được gần 7 năm. Nhìn từ bên ngoài, nhiều người bảo vợ chồng tôi có cuộc sống khiến không ít người phải ngưỡng mộ: công việc ổn định, nhà cửa khang trang, con cái ngoan ngoãn. Thế nhưng, ẩn sau bức tranh tưởng chừng hoàn hảo ấy lại là một bí mật mà mỗi khi nghĩ tới, tôi thấy tủi hổ và bất lực vô cùng.

Tôi vốn là người đàn ông khỏe mạnh, trước kia chuyện chăn gối vợ chồng chưa bao giờ khiến tôi lo nghĩ. Nhưng vài năm trở lại đây, áp lực công việc, cộng thêm những căng thẳng trong cuộc sống đã khiến tôi xuống dốc nhanh chóng. Cơ thể mệt mỏi, tinh thần sa sút, tôi dần rơi vào tình trạng “trên bảo dưới không nghe”. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là nhất thời, nghỉ ngơi sẽ ổn, nhưng càng ngày mọi thứ càng tệ đi.

tam-su-3-1757667174.jpg
Tôi từ người đàn ông khỏe mạnh bỗng trở nên bất lực. Ảnh minh họa

Vợ tôi vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, hiện đại. Cô ấy chưa bao giờ giấu giếm nhu cầu và mong muốn được yêu thương trọn vẹn. Nhưng tôi càng cố gắng thì càng thất bại. Mỗi lần gần gũi, tôi đều thấy ánh mắt thất vọng của cô ấy. Từ thương cảm, vợ chuyển sang lạnh lùng, thậm chí có những lúc tránh né không muốn nhìn tôi.

Một tối, sau bữa cơm, vợ bất ngờ mở lời thẳng thắn: “Anh có nghĩ đến việc để em tìm cách giải quyết nhu cầu của mình không? Em không muốn cứ sống trong cảnh thiếu thốn như thế này mãi”. Tôi giật mình, chưa kịp hiểu hết ý thì vợ nói tiếp, giọng đầy cương quyết: “Em muốn anh đồng ý để em được tự do, nếu không tìm được sự thỏa mãn từ anh thì em sẽ có cách khác. Đừng trách nếu em tìm một người đàn ông khác để bù đắp”.

Nghe xong, tôi bủn rủn cả người. Tim tôi đập mạnh, từng lời như dao cắt vào lòng. Tôi không ngờ người phụ nữ từng hết mực yêu thương mình lại có thể nói ra điều ấy. Tôi hiểu, đó không chỉ là lời dọa dẫm. Bởi hơn ai hết, tôi biết vợ tôi là người sống rất thực tế, cô ấy sẽ làm nếu thấy cần thiết.

Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh vợ bên một người đàn ông khác ám ảnh tôi đến mức nghẹt thở. Tôi thấy mình mất hết bản lĩnh, không còn chút tự tin nào. Là đàn ông, chẳng có nỗi đau nào lớn hơn việc bất lực chuyện chăn gối, để vợ phải đưa ra yêu cầu khủng khiếp như vậy.

tam-su-4-1757667207.jpg
Giờ đây, tôi vẫn trong quá trình điều trị. Vợ chưa nói thêm điều gì, nhưng giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách vô hình. Ảnh minh họa

Tôi bắt đầu tìm đến bác sĩ để khám, hy vọng có thể cứu vãn tình hình. Kết quả cho thấy tôi bị rối loạn chức năng sinh lý do căng thẳng kéo dài, cộng thêm thói quen sinh hoạt thất thường. Bác sĩ khuyên tôi phải thay đổi lối sống, tập luyện, hạn chế bia rượu, và kiên trì dùng thuốc điều trị.

Tôi âm thầm bắt đầu quá trình ấy, nhưng hiệu quả chưa thấy rõ rệt. Trong khi đó, vợ ngày càng xa cách. Cô ấy ít nói chuyện, ít cười, luôn bận rộn với công việc và con cái. Có lúc tôi thấy điện thoại của vợ có tin nhắn lạ, nhưng tôi không dám hỏi, sợ phải nghe sự thật. Tôi rơi vào vòng luẩn quẩn: càng lo sợ càng bất lực, càng bất lực càng sợ mất vợ.

Một lần, tôi lấy hết can đảm nói chuyện với vợ: “Anh biết anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nhưng em hãy cho anh thêm thời gian. Anh sẽ không để em phải tìm người khác để thỏa mãn nhu cầu. Nếu em làm vậy, anh nghĩ hôn nhân này sẽ tan vỡ mất”. Vợ tôi lặng im rất lâu rồi nói: “Em không muốn phá vỡ gia đình. Nhưng em cũng không thể sống trong cảnh thiếu thốn mãi. Anh thử nghĩ xem, nếu đổi ngược lại là anh, liệu anh có chịu nổi không?”.

Câu nói ấy khiến tôi lặng người. Tôi hiểu nỗi khát khao của vợ là chính đáng, nhưng cách cô ấy đưa ra yêu cầu lại khiến tôi đau đớn. Tôi thương cô ấy, thương cả bản thân mình. Từ ngày hôm đó, tôi càng quyết tâm hơn, mỗi ngày đều tập luyện, ăn uống khoa học và giữ tinh thần thoải mái nhất có thể.

Giờ đây, tôi vẫn trong quá trình điều trị. Vợ chưa nói thêm điều gì, nhưng giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách vô hình. Tôi luôn sống trong cảm giác lo sợ, sợ một ngày cô ấy không chờ đợi được nữa, sợ gia đình tan vỡ chỉ vì sự bất lực của mình.

Tôi viết ra những dòng này như một cách để trút bớt nỗi lòng. Có thể nhiều người đàn ông sẽ đồng cảm với tôi, cũng có người trách tôi yếu đuối. Nhưng thực sự, khi rơi vào cảnh này mới thấy hết sự cay đắng. Tôi chỉ mong những ai còn may mắn, hãy biết giữ gìn sức khỏe, đừng để đến lúc mất đi bản lĩnh mới nhận ra giá trị của nó.

Còn tôi, tôi vẫn đang gắng gượng, vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ lấy lại phong độ xưa, để vợ không còn phải đưa ra những yêu cầu đáng sợ, để gia đình tôi được bình yên như bao gia đình khác.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê