Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Người yêu tôi có “bạn thân là con gái”, thân đến mức tôi tưởng mình là người thứ ba

Yêu một người đàn ông có bạn thân là nữ đã khó, yêu một người không hiểu giới hạn giữa "bạn" và "người yêu" còn khó hơn. Cho đến một ngày, tôi hiểu rằng nếu không lên tiếng, người chịu tổn thương nhiều nhất sẽ là mình.

Tôi kéo vali xuống sảnh, nôn nao vì sắp được gặp Phong – bạn trai tôi – sau một tuần xa cách. Thấy xe anh đỗ ở ven đường, tôi bước nhanh tới, định trêu anh một câu "ú òa" như thường lệ thì cửa kính trước hạ xuống.

Chào đón tôi không phải người yêu mà là một người phụ nữ ăn mặc khá thoải mái, áo hai dây, quần ngắn, đang duỗi chân đầy tự nhiên trên ghế phụ. Chị ta nhí nhảnh nói: "Chào em, chịu khó ngồi ghế sau nhé. Hôm nay chị mượn tạm chỗ ngồi cạnh tài xế".

Tôi cười gượng, nhận ra chị là Yến, bạn học đại học của Phong, hiện là bạn thân anh. Họ thuộc nhóm bạn thân từ thời sinh viên, giờ chỉ còn ba người ở cùng thành phố, trong đó Phong và chị Yến là hai người còn độc thân.

Tôi ngồi ra ghế sau, thấy Phong lịch sự bước xuống mở cửa xe cho tôi, nhưng mắt vẫn hướng về phía trước. Anh giải thích qua loa: "Chị Yến rủ anh đi xăm hình, anh không xăm, nhưng tiện đường thì chở chị đi luôn".

Chị Yến lại tiếp lời: "Chị chưa thấy Phong yêu ai như em đâu nhé. Đã hẹn với chị rồi mà vẫn nhất định đi đón em cho bằng được". Nghe thì tưởng được khen, nhưng tôi chỉ thấy mình như người thừa trong mối quan hệ ba người này.

unnamed-81-1753866069.png

Ảnh minh họa.

 

Lần đầu tiên tôi biết đến chị Yến là khi Phong lỡ hẹn. Anh hứa đưa tôi đi chơi, nhưng mãi không đến. Gọi thì anh không bắt máy, chỉ bảo "anh đang dự tiệc, chưa tiện về". Tôi lo lắng không yên, gọi đi gọi lại nhiều lần, chỉ sợ anh gặp chuyện gì.

Cuối cùng, một số lạ gọi tới. Tôi bắt máy, đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ: "Em là bạn gái Phong đúng không? Anh ấy say quá, đang ngủ. Chị là bạn thân, gọi cho em yên tâm thôi". Nghe đến đây, tôi chết lặng.

Hôm sau, tôi giận suốt cả tuần. Phong mua quà xin lỗi, nghĩ tôi chỉ giận vì bị cho leo cây. Nhưng thực ra, tôi còn bị sốc hơn vì chị bạn thân kia biết cả mật khẩu điện thoại anh, trong khi tôi, người yêu anh, còn chưa bao giờ dám hỏi.

Trở lại buổi đi chơi hôm nay, suốt quãng đường, chị Yến thoải mái như ở nhà mình: bỏ giày, ngồi khoanh chân, nói chuyện không ngừng nghỉ. Khi thấy chai nước cạnh xe, chị hỏi: "Hai đứa có khát không?" rồi mở nắp đưa thẳng cho Phong. Tôi nín thở, hy vọng anh từ chối một cách tinh tế. Nhưng không, anh đón lấy rồi uống ngon lành.

Tôi cảm thấy như người ngoài cuộc. Tới khi chị Yến quay lại, giơ tờ 500.000 đồng cười nói: "Phong cho chị tiền đi xăm, chắc được hình xăm đẹp nhờ lộc trai đẹp", tôi không thể chịu nổi nữa.

Sau khi đưa chị ấy đến điểm xăm, không khí trong xe trầm hẳn. Tôi quay sang bảo Phong: "Lần sau, anh cứ nói là bận, không cần đến đón em đâu."

Tôi hy vọng anh nhận ra sự khó chịu trong giọng nói của tôi, hy vọng anh sẽ nói lời xin lỗi hoặc ít nhất là giải thích. Nhưng không, anh nói một câu khiến tôi chán nản: "Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh với Yến chỉ là bạn. Nếu có gì thì yêu nhau từ lâu rồi."

Tôi quay sang nhìn anh, khuôn mặt thản nhiên ấy khiến tôi hiểu: nếu không nói rõ ràng bây giờ, tôi sẽ mãi là người chịu đựng trong mối quan hệ này.

Tôi chậm rãi nói: "Em không muốn nói lại chuyện này thêm lần nào nữa. Em là người yêu của anh, và em không chấp nhận có người phụ nữ nào thoải mái với anh hơn cả em. Nếu không có gì thì làm ơn bảo bạn anh giữ khoảng cách. Không có phụ nữ tinh tế nào lại hành xử như vậy. Vô duyên thì đừng tưởng là vui tính."

Nói xong, tôi mở cửa xe, rời đi bằng những bước đi chậm rãi nhất có thể. Nếu đến lúc này mà anh vẫn thấy tôi đang làm quá, thì có lẽ chúng tôi không nên tiếp tục nữa.

Yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự tôn trọng và giới hạn. Và không ai có thể đòi hỏi người phụ nữ phải nhẫn nhịn trong một mối quan hệ mà ở đó, cô ấy không có vị trí xứng đáng.

Tâm sự của độc giả

Lê Vân