Nuôi con riêng như con ruột suốt 4 năm, tôi vẫn bị chồng xem là người dưng

Tôi tưởng mình đã có được gia đình trọn vẹn, nào ngờ chỉ một câu nói của chồng khiến tôi đau đớn nhận ra vị trí thật sự của mình.

Bốn năm bên nhau, tôi luôn xem con riêng của chồng như con ruột. Tôi chăm sóc, dạy dỗ bé từ những điều nhỏ nhất, chưa bao giờ để con cảm thấy mình là người thừa trong gia đình. Bé cũng quý mến tôi, luôn gọi tôi là mẹ và ríu rít kể đủ chuyện ở trường lớp. Tôi từng nghĩ tình yêu và sự chân thành sẽ giúp tôi xây dựng một gia đình hạnh phúc, vượt qua mọi rào cản mẹ kế – con chồng.

Mới đây, bé xin phép đi du lịch riêng cùng nhóm bạn ở Vũng Tàu. Tôi biết các bạn của con ngoan ngoãn, học giỏi và luôn có phụ huynh đi kèm, nên đồng ý. Tôi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho bé, dặn dò từng chi tiết nhỏ để mong con có chuyến đi vui vẻ, an toàn. Thế nhưng khi chồng biết chuyện, anh đã nổi giận và mắng tôi thậm tệ. Anh nói tôi tự ý quyết định, không có quyền cho phép con đi đâu nếu chưa hỏi ý kiến anh. Chồng còn lạnh lùng nhấn mạnh: “Nó là con riêng của tôi, cô không phải mẹ ruột nên không có quyền xen vào. Cô tiếp tay cho nó sống buông thả, mới tí tuổi đầu đã đi chơi riêng, không có bố mẹ đi cùng.”

unnamed-23-1758769121.png

Ảnh minh họa.

Những lời nói ấy như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi bàng hoàng và đau đớn, cảm giác bị xúc phạm nặng nề. Sau bốn năm sống chung, sau bao cố gắng vun đắp, tôi không hiểu tại sao trong mắt chồng mình vẫn chỉ là người ngoài. Tất cả tình cảm và công sức tôi dành cho con bé dường như bị phủ nhận chỉ bằng vài lời lạnh lùng, tàn nhẫn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có quyền quyết định mọi việc liên quan đến con riêng của chồng. Nhưng khi yêu thương bé bằng cả tấm lòng và sự chân thành của một người mẹ, tôi chẳng lẽ không được quyền góp ý dù chỉ một việc nhỏ? Giờ đây, tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình trở nên vô nghĩa. Tôi không chỉ bị tổn thương mà còn bị coi thường, cảm giác như bị đẩy ra khỏi chính ngôi nhà mà tôi đã dành trọn tâm huyết để vun vén.

Hóa ra, trong mắt chồng, tôi mãi mãi chỉ là người dưng, là mẹ kế. Con bé dù yêu quý tôi đến đâu cũng không thể thay đổi suy nghĩ ích kỷ và bảo thủ của cha nó. Tôi tự hỏi liệu có đáng để tiếp tục hy sinh trong một mối quan hệ mà bản thân không được tôn trọng, không được công nhận? Tôi có nên tiếp tục làm người mẹ kế “tốt bụng” mà chỉ cần một chuyện nhỏ cũng bị xem là người ngoài?

Cơn tức giận và thất vọng khiến tôi nghĩ đến ly hôn, như một cách để giải thoát bản thân khỏi sự vô ơn và ích kỷ. Tôi biết mình xứng đáng được yêu thương, được tôn trọng và được công nhận. Tuy nhiên, tôi cũng tự nhủ có thể mình đang bị cảm xúc chi phối, cần bình tĩnh trước khi quyết định. Tôi chỉ mong nhận được những lời khuyên thực tế, từ những ai từng trải qua hay hiểu nỗi lòng của một người mẹ kế trong hoàn cảnh này.

Thạch Anh (t/h)