Phải lòng giúp việc hơn tuổi, chồng bỏ vợ con mang hết tiền bạc ra đi, 3 năm sau gặp lại chị, tôi mới thấy mình là người chiến thắng

Trông chị già đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi. Bên cạnh không thấy chồng tôi đâu, chỉ có một bé trai khoảng hai tuổi, khuôn mặt lem luốc. Chị thoáng nhìn tôi, có chút bối rối, rồi vội quay đi.

Ba năm trước, gia đình tôi vẫn yên ấm như bao gia đình khác. Tôi và chồng cưới nhau được 8 năm, có một cậu con trai đang học tiểu học. Công việc của tôi khá bận rộn, thêm việc con còn nhỏ nên tôi thuê một chị giúp việc trông coi nhà cửa và hỗ trợ nấu nướng. Chị tên Lan, hơn tôi 5 tuổi, quê ở một tỉnh miền Trung, dáng người đậm, nước da sạm vì nắng gió, tính tình có vẻ hiền lành, ít nói.

Ngày đầu chị đến, tôi chỉ nghĩ đơn giản thuê người cho đỡ vất vả. Chồng tôi cũng tỏ ra quý mến, hay hỏi han chị Lan, thỉnh thoảng còn bảo tôi “chị ấy vất vả, em nhớ thưởng thêm”. Tôi thấy điều đó bình thường, vì nghĩ chồng mình vốn tốt bụng.

Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tôi nhận ra chồng về nhà sớm hơn thường lệ, hay đứng ở bếp trò chuyện với chị Lan. Ban đầu tôi tự nhủ họ chỉ là nói chuyện xã giao. Nhưng rồi, có những hôm tôi đi làm về, thấy ánh mắt họ trao nhau khác lạ, cái nhìn lúng túng khi tôi bất chợt bước vào phòng.

Cảm giác bất an ngày càng lớn. Tôi thử hỏi thẳng chồng thì anh cười trừ, bảo tôi “đa nghi”. Nhưng linh cảm mách bảo tôi không sai. Và rồi, điều tôi lo sợ nhất cũng đến. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy thấy chồng và chị Lan đều biến mất, cùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình. Anh để lại một mẩu giấy ngắn: “Anh xin lỗi, anh đã tìm thấy hạnh phúc thực sự”.

chong-ngoai-tinh-1755134865.jpg
Ảnh minh họa

Cú sốc ấy khiến tôi như rơi xuống vực. Tôi vừa đau đớn vừa giận dữ, vừa thấy tủi thân. Bạn bè, người thân biết chuyện đều thương hại, khuyên tôi nên mạnh mẽ vượt qua. Thời gian đầu, tôi gần như kiệt sức vì phải vừa làm việc, vừa nuôi con, vừa đối diện với ánh nhìn soi mói của thiên hạ.

Nhưng rồi, tôi nhận ra mình không thể gục ngã mãi. Tôi bắt đầu tập trung vào công việc, xin thêm dự án để tăng thu nhập. Mỗi tối, tôi dành thời gian cho con, cùng con học bài, đọc sách. Dần dần, tôi quen với cuộc sống không có chồng. Thu nhập của tôi ổn định hơn, tôi mua được một căn hộ nhỏ, sắm sửa đủ đầy cho con.

Ba năm trôi qua, vết thương lòng của tôi gần như liền sẹo. Cho đến một chiều mưa, tôi đưa con đi siêu thị thì bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò, áo quần cũ kỹ đang đứng xếp hàng ở quầy thanh toán. Mất vài giây tôi mới nhận ra – đó chính là chị Lan, “người thứ ba” từng phá vỡ gia đình tôi.

Trông chị già đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi. Bên cạnh không thấy chồng tôi đâu, chỉ có một bé trai khoảng hai tuổi, khuôn mặt lem luốc. Chị thoáng nhìn tôi, có chút bối rối, rồi vội quay đi.

Tôi đứng đó, trong lòng bỗng nhẹ tênh. Không còn sự oán giận, không còn nỗi đau day dứt như trước. Tôi chỉ cảm thấy mình đã thực sự thoát khỏi một mối quan hệ tồi tệ. Ba năm qua, tôi nuôi con khôn lớn, xây dựng lại cuộc đời, còn chị – người từng “chiến thắng” tôi – giờ đây lại mang vẻ khốn khổ, mỏi mệt.

Khi ra khỏi siêu thị, con trai tôi nắm tay hỏi: “Mẹ, mẹ quen cô ấy à?”. Tôi mỉm cười, xoa đầu con: “Có, nhưng giờ thì không quan trọng nữa”.

Tối hôm đó, tôi ngồi nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Nếu ngày ấy chồng không bỏ đi, có lẽ tôi vẫn sống trong ảo tưởng về một mái ấm trọn vẹn. Sự phản bội đã khiến tôi đau đớn, nhưng cũng buộc tôi phải trưởng thành, phải tự đứng vững.

Bây giờ, tôi hiểu rằng chiến thắng không nằm ở việc giành được ai đó, mà là sống một cuộc đời hạnh phúc, tự chủ và không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Tôi có công việc ổn định, một đứa con ngoan ngoãn, một mái nhà nhỏ nhưng đầy ấm áp. Còn quá khứ, tôi để nó ngủ yên.

Gặp lại chị Lan hôm ấy, tôi chợt thấy mình mới là người thắng cuộc – không phải vì tôi hơn chị, mà vì tôi đã bước qua tất cả, nhẹ nhàng và bình yên.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê