Phát hiện chồng ngoại tình qua tin nhắn Zalo, tôi chết lặng khi biết “tiểu tam" là người từng rất thân thiết và nhiều lần ăn cơm chung với gia đình mình

Một buổi chiều bình thường, tôi phát hiện sự thật chồng mình ngoại tình suốt 2 năm. Những tin nhắn, những bức ảnh đủ để trái tim tôi vỡ vụn, nhưng nỗi đau lớn nhất lại đến từ danh tính của người thứ ba.

Tôi 35 tuổi, đã kết hôn 12 năm, có một bé gái 10 tuổi và một bé trai 5 tuổi. Chúng tôi từng là cặp đôi được bạn bè ngưỡng mộ: cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, mua nhà, mua xe. Tôi vẫn nghĩ, những năm tháng khó khăn đã khiến chúng tôi gắn bó và hiểu nhau hơn bất cứ ai.

Chiều hôm đó, anh nói có cuộc họp gấp ở công ty, dặn tôi ăn tối trước. Tôi dọn dẹp phòng khách, tình cờ thấy chiếc điện thoại công việc anh bỏ quên trên bàn. Bình thường tôi không bao giờ động vào, nhưng màn hình vừa sáng lên với tin nhắn Zalo: “Anh ngủ ngon nhé, mai nhớ mặc áo khoác, trời lạnh đấy”.

Người gửi là “Minh Anh”, cái tên tôi chưa từng nghe. Tôi mở khóa bằng mật khẩu là ngày sinh con trai út, thứ mà anh từng bảo “để cả nhà dễ nhớ”.

1-1755074650.jpg
Ảnh minh họa

Điều hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng. Hàng trăm tin nhắn đầy yêu thương, những tấm ảnh họ đi du lịch cùng nhau, check-in ở những nơi anh từng nói với tôi là “đi công tác”. Những lần anh bảo phải ở lại văn phòng muộn, hóa ra là để đưa cô ấy về.

Tôi cuộn màn hình ngược về đầu cuộc trò chuyện. Ngày đầu tiên họ nhắn cho nhau là cách đây gần 2 năm – đúng lúc tôi vừa trải qua ca phẫu thuật và phải nằm viện gần một tháng. Thì ra, khi tôi đau đớn trên giường bệnh, anh lại mải mê nhắn tin quan tâm một người phụ nữ khác.

Tôi đã nghĩ người thứ ba sẽ là một đồng nghiệp mới, hoặc ai đó anh quen trong những chuyến công tác. Nhưng không. “Minh Anh” chính là người hàng xóm đối diện nhà, chị ấy đã ly hôn, sống cùng con gái nhỏ.

Chúng tôi từng thân thiết đến mức cuối tuần hay đưa con đi chơi chung, có hôm chị sang nhà tôi ăn cơm. Tôi đã từng giúp chị trông con, còn chị thì đưa tôi đồ ăn khi tôi bận rộn. Tôi đã tin tưởng, đã kể cho chị nghe mọi chuyện trong gia đình, cả những lúc tôi và chồng mâu thuẫn.

Giờ đây, tất cả những ký ức đó chỉ còn lại cảm giác ghê tởm. Trong khi tôi vô tư tâm sự, họ đã len lén nhìn nhau, trao nhau những tin nhắn sau lưng tôi.

Tôi không khóc ầm ĩ, cũng không lập tức gọi điện chửi bới. Tôi chỉ ngồi thẫn thờ, cảm giác như cả căn nhà – nơi từng ấm áp tiếng cười – giờ biến thành chiếc hộp trống rỗng, lạnh lẽo.

Điều khiến tôi đau không chỉ là mất chồng, mà còn là mất luôn niềm tin vào tình người. Người từng là tất cả với tôi, và người tôi từng coi như chị em, lại có thể phản bội tôi một cách kín kẽ suốt 2 năm trời.

Tối hôm đó, khi anh về nhà, tôi đặt điện thoại lên bàn, không nói gì. Ánh mắt anh nhìn tôi, rồi nhìn màn hình điện thoại, đủ để tôi biết anh đã hiểu. Tôi chỉ hỏi: “Trong suốt 2 năm qua, có khi nào anh thấy mình sai không?”

Anh im lặng rất lâu, rồi nói xin lỗi. Nhưng lời xin lỗi ấy chẳng thể vá lại khoảng trống trong tim tôi.

Tôi nói sẽ ly hôn. Không phải để trừng phạt, mà để bảo vệ chính mình khỏi một cuộc hôn nhân đã mục ruỗng từ lâu. Con tôi cần một người mẹ bình yên, không phải một người phụ nữ ngày nào cũng sống trong nghi ngờ.

Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để than thở, mà để nhắc những người phụ nữ khác: hãy giữ cho mình sự tỉnh táo và độc lập. Đừng đặt toàn bộ niềm tin vào một người đến mức không còn đường lui. Bởi đôi khi, cú đâm đau nhất lại đến từ những người ta tin tưởng nhất.

Phương Anh