Tôi kết hôn khi mới 24 tuổi, cái tuổi còn chưa kịp trải nghiệm nhiều về cuộc sống. Ngày ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng lấy được một người đàn ông có công việc ổn định, yêu thương mình là đủ. Chúng tôi nhanh chóng có con, rồi cuốn vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền.
Tôi bỏ dở giấc mơ học lên cao, từ chối nhiều cơ hội làm việc chỉ để ở nhà chăm con, làm hậu phương cho chồng. Suốt nhiều năm, tôi sống trong niềm tin ngây ngô rằng hi sinh bao nhiêu cũng xứng đáng, chỉ cần giữ được gia đình.

Nhưng đời không giống như những gì tôi tưởng. Ngày tôi vô tình thấy những tin nhắn đầy yêu thương trong điện thoại chồng gửi cho một người phụ nữ khác, tim tôi như có ai bóp nghẹt. Ban đầu tôi cố lừa dối bản thân, nghĩ anh chỉ thoáng qua, chỉ là chút “say nắng” đàn ông. Nhưng càng tìm hiểu, tôi càng bàng hoàng: anh đã có mối quan hệ vụng trộm gần một năm.
Tôi đã khóc đến khản giọng, đã van nài anh nghĩ cho con, nghĩ cho những năm tháng chúng tôi gắn bó. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và cái lảng tránh lạnh lùng. Anh không còn muốn ở lại với mẹ con tôi nữa.
Ngày anh xách vali rời khỏi nhà, tôi bế con ngồi trong bóng tối, nước mắt rơi mãi. Tôi từng nghĩ cuộc đời mình từ đây chấm hết.
Thế nhưng, hóa ra con người ta chỉ khi bị đẩy đến tận cùng tuyệt vọng mới tìm ra sức mạnh thật sự. Tôi không cho phép mình gục ngã thêm nữa. Con tôi cần mẹ mạnh mẽ, tôi cần chính mình phải sống tử tế để không hối tiếc.
Tôi bắt đầu học lại, ban ngày đi làm thuê, tối về học thêm các khóa online. Tôi nhận bất kỳ việc gì có thể làm được: nhập liệu, bán hàng online, cộng tác viết bài. Dần dần, tôi có thêm thu nhập, đủ để nuôi con và trả dần món nợ chồng để lại.

Một năm sau, tôi quyết định mở cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ handmade. Tôi dốc hết vốn liếng, vừa run vừa liều, nhưng trời không phụ người cố gắng. Cửa hàng ngày càng đông khách, tôi mở thêm chi nhánh, rồi bán online, tự tay gây dựng một thương hiệu riêng.
Điều tôi không ngờ là, chính biến cố hôn nhân lại biến tôi từ một người phụ nữ phụ thuộc thành một người tự chủ. Tôi không còn sợ cô đơn, không còn thấy mình kém cỏi. Ngược lại, tôi thấy tự hào vì bản thân đã vượt qua giông bão, để con tôi có một người mẹ mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Thỉnh thoảng, tôi gặp lại chồng cũ khi anh muốn thăm con. Nhìn ánh mắt anh thoáng chút nuối tiếc, tôi chỉ mỉm cười. Tôi không còn giận dữ hay oán trách. Tôi biết ơn anh, vì sự phản bội ấy đã buộc tôi phải trưởng thành, buộc tôi phải đứng lên và tìm lại giá trị của mình.
Ngày hôm nay, tôi có thể ngẩng cao đầu nói rằng: tôi đã đổi đời. Không phải vì giàu sang phú quý, mà vì tôi tìm được chính tôi – một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và sống xứng đáng với hạnh phúc của mình.
*Tâm sự của độc giả