Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Ra mắt nhà bạn trai khi đang mang thai, cô gái bỏ đi chỉ vì một câu nói của bố chồng tương lai

Yêu nhau gần ba năm, họ tin tưởng rằng chỉ cần một buổi ra mắt thuận lợi là có thể bắt đầu xây dựng mái ấm. Nhưng chỉ một câu nói vô tình của bố bạn trai đã khiến cô gái mang thai hoảng sợ đến mức bỏ đi không lời từ biệt…

Tôi và Lan quen nhau gần ba năm, đủ lâu để tin rằng tình yêu này có thể bước sang một chương mới là gia đình. Cả hai đều đã ngoài 30, không còn mộng mơ, chỉ mong sớm ổn định, có một đứa con làm chỗ dựa tinh thần.

Với Lan, ước mơ làm mẹ càng trở nên mãnh liệt hơn sau biến cố mất đứa con đầu lòng khi thai mới được vài tuần. Tôi đã bên cô ấy trong quãng thời gian đó, cố gắng làm tất cả để bù đắp và cùng cô bước tiếp.

Rồi điều kỳ diệu đến một lần nữa, Lan có thai, ngay trước buổi ra mắt bố mẹ tôi. Niềm vui vỡ òa. Tôi tin rằng lần này mọi thứ sẽ suôn sẻ: cưới xin, sinh con, một gia đình nhỏ ấm áp. Lan mặc váy suông rộng, thai mới hơn hai tháng chưa lộ rõ. Dù lo lắng vì “vượt rào” trước cưới, cô vẫn tươi tắn, hy vọng bố mẹ tôi sẽ rộng lòng.

unnamed-58-1753239361.png

Ảnh minh họa.

Buổi gặp ban đầu khá thuận lợi. Mẹ tôi hỏi han, trò chuyện niềm nở. Nhưng khi đến lượt bố tôi, ông trầm ngâm nhìn Lan rồi bất ngờ hỏi thẳng: 'Cháu đang mang thai phải không?"

Lan sững người, rồi khẽ gật đầu. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bố đã nói tiếp: "Nếu thế… bố nghĩ hai đứa không nên kết hôn vội."

Không khí như đông cứng. Lan tái mặt. Tôi bối rối. Cô ấy hỏi lại, giọng run run: "Bác… vì cháu có bầu nên bác không đồng ý ạ?"

Bố lắc đầu: "Không. Bác nói vậy vì sợ điều không hay lại xảy ra. Gia đình bác có tiền sử khó giữ thai… Bác từng mất ba đứa con trước khi sinh được thằng Hùng. Bác sợ nếu hai đứa vội vàng cưới mà có chuyện gì, cháu sẽ càng áp lực hơn."

Câu nói tưởng chừng là sự chia sẻ đầy chân thành, nhưng với Lan, đó lại là nhát dao đâm vào nỗi sợ lớn nhất trong lòng cô, nỗi ám ảnh mất con.

Trên đường về, Lan im lặng. Đến trước cửa nhà, cô quay sang tôi, mắt đỏ hoe: "Em xin lỗi… nhưng em không thể làm vợ anh. Em sợ nếu có chuyện, anh và gia đình anh sẽ trách em. Em không chịu nổi mất con thêm lần nữa."

Tôi hoảng hốt trấn an cô, khẳng định không ai trách móc gì. Nhưng Lan chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa: "Chính bác đã nói… nhà anh khó giữ thai… Em sợ… Em sẽ bỏ đứa bé này. Và mình chia tay đi anh."

Rồi cô bước nhanh vào nhà. Tôi chết lặng. Gọi không nghe, nhắn không trả lời. Sáng hôm sau, đến tìm, mẹ cô chỉ nói: “Nó bắt xe đi tỉnh rồi, không muốn gặp ai”.

Giờ đây, tôi không biết cái thai còn hay mất. Lan thì biến mất khỏi cuộc đời tôi như một giấc mơ tan vỡ. Nhiều người trách cô yếu đuối, bỏ cuộc. Nhưng chỉ người từng mất con mới hiểu nỗi ám ảnh ấy lớn đến thế nào.

Chúng tôi đã suýt có một gia đình. Nhưng đôi khi, chỉ một câu nói vô tình… lại đủ để đánh sập tất cả.

Thạch Anh (t/h)