Trong lúc đang đứng ở bếp, bận rộn phân loại đống thư rác và ôm con trai sơ sinh trên tay, người phụ nữ bất ngờ nhìn thấy một phong bì đỏ thẫm nằm úp mặt trên mặt bàn màu ngà. Khi lật lại, cô chết lặng vì cái tên in đậm trên đó: tên cha mình.
Đó là một tấm thiệp Valentine. Nhưng điều khiến cô nghẹn ngào là cha vừa qua đời chỉ vài ngày trước. Càng khó tin hơn, bởi lần cuối cùng gặp cha, ông đã yếu đến mức gần như không thể đi lại, chứ đừng nói tới việc viết thiệp.
“Chuyện này sao có thể xảy ra được?”, cô quay sang chồng, giọng run run.
Những tấm thiệp lấp đầy khoảng trống im lặng
Truyền thống nhận thiệp Valentine từ cha bắt đầu khi cô bước chân vào đại học. Cha mẹ ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô lớn lên cùng mẹ, nhưng sợi dây tình cảm với cha lại dần được gắn kết trong những năm đầu xa nhà. Biết con gái hay buồn vì nhớ nhà, ông thường gửi những gói quà nhỏ, nhất là vào ngày Valentine. Khi thì gấu bông, lúc là kẹo hình trái tim, nhưng luôn kèm theo một vài dòng chữ viết tay.
Cha vốn kín tiếng, ít khi bộc lộ tình cảm. Những tấm thiệp và món quà ấy chính là cách ông nói hộ những điều chưa bao giờ thốt nên lời.
Sau khi con gái tốt nghiệp, hai cha con giữ thói quen gặp nhau mỗi tháng một lần ở một nhà hàng ven sông. Họ chọn ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn thuyền trôi lúc hoàng hôn. Cô thao thao kể chuyện công việc và cuộc sống, ông lắng nghe chăm chú, chỉ gật đầu, đôi khi đưa ra lời động viên. Ông hiếm khi nói về bản thân hay sức khỏe, dù sự mệt mỏi ngày một hiện rõ. Kết thúc bữa tối, ông luôn ôm vai con, hôn nhẹ lên má và nhắc: “Đừng quên gọi cho bố khi về tới nhà”.

Khi cha dần yếu đi và tấm thiệp đến muộn mà đúng lúc
Những năm cuối đời, sức khỏe của ông xuống dốc. Ông thường sưng chân, khó thở, mất ngủ. Con gái thay cha đi chợ, đưa ông đi khám. Trong những cuộc gặp, ông vẫn giữ thói quen lắng nghe nhiều hơn là chia sẻ, giống như những bữa tối trước đây. Lúc chia tay, bao giờ cũng là cái ôm, nụ cười hiền và câu dặn quen thuộc: “Nhớ nhắn tin cho bố khi về tới nhà”.
Trong năm cuối, ông phải nhập viện gần như hàng tháng vì biến chứng suy tim và ung thư đại trực tràng. Căn phòng bệnh với mùi thuốc khử trùng và găng tay cao su khiến con gái quặn lòng mỗi lần bước vào. Ông ghi chép cẩn thận lời bác sĩ vào cuốn sổ bìa da đen, dùng cây bút yêu thích. Khi con gái chuẩn bị về, ông lắc đầu “không cần gì cả”, chỉ nhắc: “Nhớ gọi cho bố khi về nhà nhé”.
Ít ngày trước khi ông mất, nhân viên y tế thông báo cơ thể ông đang suy kiệt dần. Trong lần gặp cuối, cô ôm cha thật khẽ, vừa sợ làm ông đau, vừa sợ buông ra. Cô thì thầm: “Con yêu bố”, và ông vẫn gắng gượng ôm lại, gật đầu yếu ớt.
Trước kia, cô từng nghĩ cái chết sẽ khép lại mọi kết nối. Nhưng tấm thiệp Valentine kia đã chứng minh điều ngược lại.

Bên trong phong bì đỏ là tấm thiệp trắng, với những dòng chữ nắn nót: “Lisa, con mang đến cho bố thật nhiều niềm vui, vẻ đẹp và tình yêu. Chúc con Valentine hạnh phúc. Yêu con mãi mãi, Bố”.
Ôm tấm thiệp vào ngực, cô không ngừng đọc lại ba chữ cuối cùng: “Yêu con mãi”. Cả đời ông chưa từng viết ra những lời như thế. Có lẽ ông biết đây sẽ là lần cuối, là cách thể hiện tình cảm cuối cùng gửi tới con gái.
Với cô, tấm thiệp nhỏ ấy giống như một cái ôm của cha giữa nỗi đau mất mát. Nó không chỉ nối dài tình yêu giữa hai người, mà còn là lời nhắc nhở rằng ông vẫn ở đó, vẫn đồng hành cùng con, dù ở một thế giới khác.
Và, dù thiệp đến muộn sau Valentine, nhưng lại xuất hiện đúng lúc cô cần nhất.