Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Tôi chuyển khoản 2 tỷ tặng vợ sau sinh, nhưng cô ấy chỉ nói một câu khiến tim tôi đau nhói

Dốc toàn bộ tâm sức kiếm tiền, người chồng tưởng mình đã làm tròn vai khi chuyển khoản 2 tỷ cho vợ sau sinh như một lời cảm ơn. Nhưng đáp lại là một câu nói lạnh như băng và cái gật đầu đồng ý ly hôn sau chưa đầy một tháng con chào đời…

Chúng tôi cưới nhau gần hai năm mới có con. An – vợ tôi – kém tôi 6 tuổi, xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại khá lạnh lùng. Từ khi có thai, cô ấy càng khép kín hơn. Còn tôi thì bị cuốn vào công việc, chỉ biết chăm sóc vợ bằng cách chuyển tiền đầy đủ hàng tháng, nghĩ rằng như thế là cô ấy sẽ yên tâm dưỡng thai, chẳng phải lo nghĩ gì.

Ngày An sinh, tôi xin nghỉ làm vài hôm để vào viện. Khi nhìn thấy con trai đỏ hỏn cất tiếng khóc đầu tiên, tôi xúc động đến nghẹn lời. Tôi đã chuẩn bị sẵn một món quà “lớn”, chuyển thẳng 2 tỷ vào tài khoản riêng của vợ. Vừa là lời cảm ơn, vừa là sự ghi nhận với người phụ nữ đã chịu bao đau đớn để sinh con cho mình.

Cô ấy cầm điện thoại, nhìn dòng thông báo chuyển tiền, rồi im lặng. Một lúc sau, cô ngẩng lên, nói nhỏ: "Cảm ơn anh… nhưng em nghĩ, số tiền này nên để lại cho con."

Câu nói ấy khiến tôi nghẹn lại. Không phải vì cô ấy từ chối món quà, mà bởi giọng điệu… lạnh đến rợn người. Không một ánh mắt hạnh phúc, không một nụ cười xúc động, chỉ là một lời cảm ơn khách khí như thể giữa người dưng.

unnamed-69-1753670017.png

Ảnh minh họa.

Tôi cố tự trấn an: có thể vợ mệt, tâm lý sau sinh chưa ổn định. Nhưng càng ở bên, tôi càng cảm thấy rõ ràng, giữa chúng tôi là một khoảng trống lạnh lẽo. Một mối quan hệ chưa từng thật sự gần gũi.

Trong suốt thai kỳ, tôi gần như vắng mặt. An đi siêu âm cùng mẹ hoặc bạn, những khoảnh khắc cô ấy muốn chia sẻ, tôi chỉ biết gửi tiền và nhắn tin lấy lệ. Ngày cô ấy nhắn “Con đạp mạnh lắm”, tôi chỉ kịp nhắn lại “Thương con quá” rồi tiếp tục họp. Đêm đó, tôi cũng không về nhà. Tôi bỏ lỡ khoảnh khắc cô ấy mong chờ nhất, một cái siết tay, một ánh mắt sẻ chia.

Một lần, An bảo: "Em hơi buồn, vì anh chẳng bao giờ ở bên khi con đạp hay lúc em mệt."

Tôi lại đùa: "Anh đang bận kiếm tiền để vợ con sống sung sướng mà."

Giờ nhìn lại, câu nói ấy thật tệ hại.

Sau sinh, cô ấy yếu đi nhiều vì sinh mổ. Tôi thuê giúp việc, mời mẹ vợ đến chăm. Tôi tưởng mình đã làm tròn trách nhiệm. Cho đến đêm đầu tiên sau sinh, khi con khóc, tôi tỉnh giấc và thấy vợ đang loay hoay thay bỉm, gương mặt phờ phạc đến tội.

Tôi hỏi: "Sao không gọi mẹ hoặc giúp việc?"

Cô ấy đáp: "Em muốn tự làm cho con, ít nhất một lần."

Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu: cô ấy cần một người chồng bên cạnh, không phải một người chu cấp.

Một tuần sau sinh, khi cả nhà đang ngắm con, mẹ tôi đùa: "Bố cháu thưởng lớn thế, mẹ cháu sướng nhé!"

An chỉ mỉm cười, trả lời nhẹ tênh: "Có lẽ anh ấy muốn bù đắp… cho những gì không có."

Câu nói ấy như nhát dao lạnh lẽo vào tim tôi. Cô ấy nói đúng: tôi cho cô ấy tất cả, trừ bản thân mình.

Tối hôm đó, khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng, tôi nói: "Anh xin lỗi, vì đã không ở bên em như anh nên làm."

Cô ấy quay mặt đi, nước mắt lặng rơi: "Em không trách anh. Em chỉ… mệt mỏi. Mệt vì luôn phải một mình."

Tôi lặng người. Tôi hỏi: "Em có nghĩ… chúng ta nên dừng lại không?"

Cô ấy im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu.

Chúng tôi quyết định ly hôn. Không cãi vã. Không đổ lỗi. Chỉ là cả hai hiểu: hôn nhân này thiếu điều quan trọng nhất là sự đồng hành.

Trước ngày ra tòa, tôi vẫn giữ số tiền đó để lại cho con. Vài ngày sau, An nhắn cho tôi một tin nhắn duy nhất: “Em cảm ơn anh… vì ít ra, anh vẫn là một người bố tốt.”

Lần này, tôi không đau vì sự lạnh lẽo nữa. Tôi chỉ thấy tiếc. Tiếc vì mình không hiểu sớm hơn, rằng người phụ nữ cần một người chồng nắm tay họ qua những tháng ngày khó khăn, chứ không phải một tài khoản ngân hàng luôn đầy.

Có lẽ, chỉ khi đánh mất, tôi mới nhận ra: Thứ quý giá nhất không phải là tiền, mà là một người từng sẵn sàng sinh con cho mình, chỉ cần mình chịu ở bên cô ấy, đúng lúc. Nhưng tôi đã không làm. Và đã quá muộn để quay lại.

Hạ Vy (t/h)