Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Tôi đã tha thứ khi chồng phản bội… nhưng để quên là điều không thể

Tôi từng nghĩ mình đủ bao dung để tha thứ. Nhưng khi anh đặt tay lên người tôi, tôi mới hiểu: Có những vết thương không nằm trên da, mà ở trong tâm trí.

Mọi người thường bảo phụ nữ tha thứ là cao thượng. Tôi từng tin mình làm được. Nhưng khi chồng chạm vào tôi, tôi mới biết có những vết thương không nằm trên da, mà ở trong tâm trí, nơi chẳng bàn tay nào có thể chạm tới để chữa lành.

Một cuộc hôn nhân từng gãy đôi rồi được hàn lại

Tôi và chồng quen nhau từ đại học, cưới nhau sau 4 năm yêu. Cuộc hôn nhân của chúng tôi từng rất bình thường, đôi lúc nhạt nhẽo, nhưng chưa từng tệ đến mức tan vỡ. Cho đến một ngày, tôi phát hiện anh ngoại tình trong một chuyến công tác kéo dài gần 2 tháng. Người thứ ba là đồng nghiệp của anh.

Anh giấu rất kỹ. Nếu không tình cờ đọc được đoạn tin nhắn từ chiếc iPad đồng bộ, có lẽ tôi sẽ mãi chẳng hay biết gì.

Tôi không gào thét, không làm ầm lên. Tôi chỉ hỏi một câu duy nhất: "Bao lâu rồi?"

Và anh cúi đầu, lặng lẽ đáp: "Khoảng 4 tháng."

Tôi đau đớn, nhưng không ly hôn. Vì con, vì tôi còn yêu, và vì tôi từng tin rằng ai cũng có thể lạc đường, miễn là biết quay đầu.

Anh dừng lại thật. Cắt liên lạc, xin tư vấn tâm lý, không biện minh cũng chẳng năn nỉ. Anh chỉ âm thầm chăm sóc tôi, từng chút một. Dù tôi lạnh nhạt, im lặng, từ chối ánh mắt hay cái nắm tay, anh vẫn kiên nhẫn chờ. Sau 3 tháng, tôi gật đầu cho anh “một cơ hội”.

1-vo-tam-jvhn-1753760308.jpg

Ảnh minh họa.

Khi thể xác chạm nhau, ký ức cũng trỗi dậy

Chúng tôi ngủ chung lại sau gần nửa năm. Anh rất nhẹ nhàng, không vội vã. Khi bàn tay anh đặt lên lưng tôi, khi môi anh chạm vào tóc và khẽ nói “Anh nhớ em”, tôi nghĩ mình đã vượt qua rồi.

Nhưng đến khi anh cúi xuống hôn lên cổ tôi, ký ức tràn về như một nhát dao lạnh. Trong đầu tôi bật ra những hình ảnh không mời: môi này từng hôn ai khác, tay này từng siết ai khác trong bóng tối.

Tôi đẩy anh ra, bật khóc.

Anh không trách, chỉ ôm tôi, im lặng suốt đêm. Một sự im lặng đáng sợ, vì ai cũng đang nổi bão trong lòng.

Ngoại tình có thể kết thúc, nhưng hậu chấn thì còn lại mãi

Tôi tưởng mình đã tha thứ. Nhưng cơ thể lại phản ứng khác. Tôi hoang mang, rồi đọc được rằng: "Theo Hiệp hội Hôn nhân và Trị liệu Gia đình Hoa Kỳ, 70% phụ nữ từng bị chồng phản bội gặp rối loạn cảm xúc khi gần gũi trở lại: mất ham muốn, sợ va chạm, hoặc cảm giác buộc phải “diễn”.

Psychology Today thì viết: “Tình dục sau ngoại tình là một vùng đất đầy mìn. Người bị phản bội luôn phải vật lộn với câu hỏi: Tôi có còn là người duy nhất?”

Tôi không biết mình mất bao lâu để lấy lại cảm xúc. Có thể vài tháng, có thể... không bao giờ. Nhưng tôi đang cố. Tôi không muốn sống bên anh như bạn cùng phòng. Tôi không muốn lạnh nhạt mãi mãi.

Chúng tôi bắt đầu lại bằng những cái ôm không mục đích. Bằng việc trò chuyện nhiều hơn. Chạm vào nhau không để “yêu”, mà để nhắc nhau: “Mình vẫn còn ở đây”.

Gửi những người vợ giống tôi…

Hãy cho mình quyền không hoàn hảo. Quyền đau. Quyền mất cân bằng. Và cả quyền nói: “Em chưa sẵn sàng”.

Gửi những người chồng từng sai…

Nếu vợ bạn còn ở lại, xin đừng hỏi: “Sao em chưa tha thứ hoàn toàn?”. Hãy hỏi: “Làm sao để em cảm thấy an toàn hơn mỗi ngày?”

Hạ Vy (t/h)