Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Vợ ngoại tình với bạn thân của chồng để trả đũa

Bắt gặp vợ thân mật với người bạn thân, tôi tưởng mình đã bị phản bội. Nhưng hoá ra, tất cả chỉ là một màn kịch được dựng lên để trả thù. Vợ tôi không đánh ghen, không khóc lóc, chỉ lặng lẽ khiến tôi hiểu thế nào là cảm giác đau đến nghẹt thở khi niềm tin bị phản bội.

Sau bữa cơm tối, vợ tôi nhận một cuộc điện thoại, rồi bất ngờ vào phòng thay váy, tô son. Cô ấy nói qua loa: “Em có chút chuyện cần ra ngoài. Con xem hoạt hình một lúc rồi anh cho hai đứa đi ngủ nhé.”

Lúc ấy, tôi đang cúi đầu xóa những tin nhắn tán tỉnh qua lại với Hạnh, bạn thân của vợ. Khi ngẩng lên, tiếng xe của vợ tôi đã mất hút ngoài cổng. Tôi chột dạ.

Bình thường, đi đâu cô ấy cũng hỏi tôi có muốn đi cùng không, nhưng dạo này thì khác. Vợ tôi thường xuyên ra ngoài buổi tối, sau những cuộc gọi bí ẩn. Cô ấy cũng bắt đầu mang điện thoại vào nhà vệ sinh, trả lời tin nhắn trong im lặng, không còn cởi mở như trước. Tôi bắt đầu nghi ngờ: Lẽ nào… cô ấy ngoại tình?

Cưới nhau 7 năm, vợ chồng tôi có hai con gái. Cô ấy là người nghiêm túc, không màu mè, không tán tỉnh. Tôi là mối tình đầu của vợ, và cô ấy luôn giữ gìn mọi thứ chuẩn mực. Nhưng những thay đổi gần đây khiến tôi bất an.

Một tối, khi vợ đang tắm, tôi lén mở điện thoại của cô ấy. Mật khẩu vẫn là ngày cưới. Trong danh sách trò chuyện Zalo, cái tên “A Tuấn” đập vào mắt tôi – đó là bạn thân, đồng nghiệp của tôi. Người từng ăn cơm, trò chuyện như anh em trong nhà.

unnamed-56-1754464080.png

Ảnh minh họa.

Tin nhắn giữa hai người khiến tôi choáng váng. Những lời tình cảm, kế hoạch gặp nhau, cách họ xưng hô – rõ ràng không còn gì là bạn bè nữa. Tôi không thể tin được. Bàn tay run lên, tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi quyết định phải bắt quả tang.

Một tối khác, vợ bảo phải đi thăm đồng nghiệp mới sinh. Tôi giả vờ không nghi ngờ, chờ cô ấy rời khỏi nhà rồi âm thầm bám theo. Đúng như linh cảm, cô ấy không hề đến nhà ai mà dừng xe trước một quán cà phê. Người đang chờ sẵn chính là Tuấn.

Tôi nấp sau cánh cửa kính, nhìn thấy Tuấn ghé sát vào vợ tôi, hai người thì thầm cười nói. Cơn giận bốc lên, tôi lao vào, đấm Tuấn ngã bật khỏi ghế. Máu rỉ ra nơi khóe miệng hắn.

Điều khiến tôi bất ngờ là phản ứng của vợ. Cô ấy không sợ hãi, không chối tội, mà tức giận, nhìn tôi như thể chính tôi là người sai:
“À, hóa ra anh cũng biết như thế là khốn nạn, như thế là không có tính người? Hóa ra, chỉ anh biết đau thôi, còn tôi là gỗ đá phải không?”

Rồi cô ấy bỏ đi, để tôi sững sờ giữa quán.

Về đến nhà, tôi thấy cô ấy đang ngồi đợi sẵn. Trên bàn là lá đơn ly hôn. Cô ấy không cần tôi giải thích, chỉ lặng lẽ ra hiệu không cần nói gì thêm.

Hóa ra, tất cả là một vở kịch. Vợ tôi đã đọc được tin nhắn giữa tôi và Hạnh – người bạn thân nhất của cô ấy. Cô ấy không làm ầm lên, không cãi vã. Thay vào đó, cô ấy chọn cách khiến tôi nếm trải cảm giác bị phản bội.

Hạnh là một người phụ nữ quyến rũ, dịu dàng. Khác hoàn toàn với vợ tôi – luôn lý trí, thẳng thắn, nghiêm khắc. Ban đầu, tôi chỉ thấy Hạnh thú vị, rồi những tin nhắn qua lại dần vượt giới hạn. Chúng tôi chưa làm gì quá đáng, chưa hẹn hò, chưa chạm vào nhau. Nhưng có lẽ, trong mắt vợ tôi, chừng đó đã đủ là phản bội.

“Anh là chồng, Hạnh là người tôi coi như ruột thịt. Cả hai người đều khiến tôi mất hết niềm tin,” cô ấy nói, giọng mệt mỏi và dứt khoát.

Tôi cố gắng giải thích, rằng chỉ là cảm nắng thoáng qua. Rằng tôi chưa từng làm điều gì sai trái về thể xác. Nhưng vợ tôi không cần nghe thêm nữa.

Tôi không ngờ, người phụ nữ hiền lành và nghiêm túc ấy lại chọn cách im lặng mà ra đòn đau đến thế. Cô ấy không đánh ghen, không nước mắt, chỉ lạnh lùng rời đi, để tôi ở lại với cảm giác tội lỗi và một cuộc hôn nhân đã vỡ tan không thể cứu vãn.

Giờ đây, tôi không còn thắc mắc vì sao vợ tôi lại làm như vậy nữa. Tôi chỉ tự hỏi: Giá như ngày đó, tôi đừng thử “thú vị” với người đàn bà khác. Giá như tôi biết trân trọng hơn người vợ tưởng chừng lạnh lùng mà sâu sắc ấy có lẽ tôi đã không mất tất cả.

Lê Vân (t/h)