Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Yêu thầm anh rể, tôi tự dằn vặt nhưng không thể thoát ra

Ban đầu, tôi xem anh như một người anh thực sự. Anh hay chở tôi đi ăn, giúp tôi sửa máy tính, hỏi han chuyện học hành. Nhưng rồi, chính sự tử tế và tinh tế ấy khiến tôi dần cảm mến lúc nào không hay.

Tôi từng nghĩ cảm xúc có thể kiểm soát được, rằng nếu lý trí đủ mạnh thì trái tim sẽ biết đâu là giới hạn. Nhưng rồi có những thứ tình cảm đến âm thầm như cơn mưa phùn ngày đông, lạnh buốt, dai dẳng, và chẳng ai biết khi nào nó bắt đầu. Câu chuyện của tôi là một nỗi niềm tôi chưa từng dám nói thành lời – yêu thầm anh rể, người đàn ông thuộc về chị gái tôi.

Tôi 26 tuổi, vừa ra trường vài năm, đi làm ở Hà Nội. Gia đình tôi không quá khá giả nhưng tình cảm luôn gắn bó. Chị gái hơn tôi bốn tuổi, lấy chồng cách đây ba năm. Từ khi yêu đến khi cưới, tôi đã chứng kiến từng bước đi trong mối quan hệ của chị, và cũng từ đó, tôi biết đến anh rể – một người đàn ông hiền lành, có học thức, sống chân thành và biết quan tâm đến mọi người.

Ban đầu, tôi xem anh như một người anh thực sự. Anh hay chở tôi đi ăn, giúp tôi sửa máy tính, hỏi han chuyện học hành. Nhưng rồi, chính sự tử tế và tinh tế ấy khiến tôi dần cảm mến lúc nào không hay. Cảm giác có lỗi bắt đầu từ khi tôi nhận ra bản thân thấy vui mỗi khi có anh, thấy buồn khi anh chỉ quan tâm đến chị. Tôi tự trách mình rất nhiều. Làm sao tôi có thể nảy sinh thứ tình cảm trái luân thường ấy? Anh là chồng chị tôi, là người đang cùng chị vun đắp tổ ấm. Tôi đâu có quyền chen vào.

yeu-tham-anh-re-1750039357.jpg
Ảnh minh họa

Tôi đã từng cố né tránh. Hạn chế đến nhà chị, ít trả lời tin nhắn của anh, kể cả khi anh chỉ hỏi han đơn thuần. Tôi lao vào công việc, tìm cách gặp gỡ người khác. Thậm chí từng thử quen một vài chàng trai, chỉ mong mình có thể quên đi cảm giác với anh. Nhưng càng cố, tôi lại càng nhận ra mình chẳng thể nào gạt anh khỏi tâm trí. Trong những cuộc hẹn, tôi vẫn lén so sánh họ với anh – từ cách nói chuyện, ánh mắt cho đến sự điềm tĩnh mà tôi thầm ngưỡng mộ.

Nhiều đêm tôi mất ngủ. Tôi nghĩ về chị – người phụ nữ mạnh mẽ và tốt bụng nhất mà tôi từng biết. Chị chưa từng làm điều gì sai với tôi, luôn là chỗ dựa vững chắc từ nhỏ đến lớn. Tôi sợ nếu chị biết, chị sẽ tổn thương. Gia đình tôi cũng sẽ không còn bình yên như trước. Tôi dằn vặt, giằng xé giữa cảm xúc cá nhân và đạo đức gia đình.

Có lần, trong một bữa cơm, anh vô tình gắp cho tôi miếng cá vì biết tôi thích ăn phần đó. Một hành động nhỏ thôi nhưng khiến tim tôi loạn nhịp. Và rồi tôi nhận ra, điều đáng sợ nhất không phải là anh làm gì đặc biệt, mà chính là việc anh chẳng làm gì cả nhưng tôi vẫn rung động. Tình cảm này, hoàn toàn là một phía từ tôi. Anh không có lỗi. Anh luôn giữ chừng mực, luôn thể hiện mình là người chồng, người anh mẫu mực.

Tôi từng định viết ra tất cả vào một lá thư rồi đốt đi, như cách để giải tỏa cảm xúc. Nhưng rồi tôi chẳng đủ can đảm. Tôi sợ mình đang hợp thức hóa một thứ tình cảm không nên tồn tại.

Có người từng nói, yêu đơn phương cũng giống như tự ôm lấy ngọn lửa – ấm áp một chút rồi thiêu cháy cả lý trí. Tôi hiểu rõ điều đó. Tôi không mong anh đáp lại, càng không mong có ngày mình thay thế chị. Tôi chỉ ước bản thân đủ mạnh mẽ để buông bỏ, để sống đúng với giới hạn của đạo đức và lương tâm.

Hiện tại, tôi vẫn giữ khoảng cách với anh và chị. Tôi chọn cách xa dần, bớt liên lạc, và tự tìm hướng đi cho riêng mình. Tôi đăng ký học thêm vào buổi tối, đi du lịch vào cuối tuần, làm mọi cách để bản thân bận rộn. Tôi không biết mình cần bao lâu để quên, nhưng tôi tin, chỉ cần không buông thả cảm xúc, tôi sẽ vượt qua.

Yêu sai người chưa bao giờ là điều đáng tự hào. Nhưng dám thừa nhận, đối mặt và vượt qua nó mới là điều khiến tôi thấy mình trưởng thành hơn. Có những tình cảm đến rồi đi như một vết xước trong tim – âm ỉ đau, nhưng rồi cũng sẽ lành. Tôi chọn tha thứ cho chính mình, và đi tiếp cuộc đời bằng đôi chân tự chủ, dù vết thương ấy vẫn còn ở đó.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê