Bắt gặp bạn gái bước ra từ nhà nghỉ với người khác, tôi vẫn quyết cưới vì không thể buông tay

Cứu cô khỏi trận đánh ghen nhục nhã, tôi yêu và định cưới. Nhưng ba lần thấy bạn gái vào nhà nghỉ với người khác, tôi mới hiểu sự bao dung có thể biến mình thành kẻ bị lừa.

Tôi gặp vợ sắp cưới của mình lần đầu vào một buổi chiều mưa lất phất, ngay trước cổng khu nhà trọ. Khi đó, tôi vừa tan ca thì thấy một đám đông túm tụm, giữa vòng vây là một cô gái ngồi co ro trên mặt đường, tóc tai rối bời, áo quần bị xé nát. Hai người phụ nữ thay nhau đánh và chửi cô như kẻ thù không đội trời chung, còn xung quanh thì đầy những ánh mắt tò mò, lạnh lùng, như đang xem một vở kịch rẻ tiền.

Tôi không hiểu vì sao mình lại dựng xe, lao vào giữa đám đông và cởi phăng chiếc áo khoác lên người cô gái ấy. Tôi lớn tiếng bảo họ dừng lại, nói rằng hành vi làm nhục người khác nơi công cộng là vi phạm pháp luật. Có lẽ vì sự quyết liệt bất ngờ ấy mà họ bỏ đi.

Tôi dìu cô về phòng trọ. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với cô gái sống cách phòng tôi vài bước chân nhưng trước nay luôn khép kín. Người ta vẫn xì xào rằng cô làm nghề không đứng đắn. Tôi chưa từng để tâm, cho đến khi nhìn thấy đôi vai run rẩy của cô trong buổi chiều hôm ấy.

Cô ấy đẹp đến nao lòng – cái đẹp vừa mong manh vừa khiến người khác muốn che chở. Khi cất lời cảm ơn, giọng cô lí nhí như sợ cả thế giới nghe thấy.

Vài ngày sau, cô không ra khỏi phòng, chắc vì trên mặt còn vết bầm. Đôi khi tôi bắt gặp cô hé cửa sổ mỉm cười chào, một nụ cười đủ khiến người ta quên sạch mọi lời đồn ác ý.

Một cuối tuần, cả khu trọ vắng lặng, cô gõ cửa phòng tôi: “Chuyện hôm trước, em chưa biết cảm ơn anh thế nào. Trưa nay cho phép em mời anh bữa cơm được không?”

Bữa cơm hôm ấy, cô kể về tuổi thơ thiếu thốn, về người mẹ mất sớm, người cha đi thêm bước nữa, về những năm 16 tuổi bỏ học lên thành phố làm đủ nghề để sống sót. Càng lớn, cô càng xinh đẹp – và cũng vì thế mà liên tục bị những cuộc tình chóng vánh làm tổn thương. Sau vài lần bị bỏ rơi, cô không còn tin đàn ông nữa. Cô đến với họ chỉ vì tiền, không nghĩ đến ngày mai.

gemini-generated-image-wm8c07wm8c07wm8c-1766634046.png

Ảnh minh họa.

Khi tôi khuyên cô hãy tìm một công việc tử tế, cô nhìn tôi và hỏi: “Quá khứ của em như vậy, liệu còn ai đủ bao dung để chấp nhận không?”

Tôi không trả lời được. Nhưng tôi biết, mình đã yêu cô từ lúc nào không hay.

Tôi tỏ tình trong men rượu. Cô ôm tôi khóc nức nở. Ngày tôi đưa cô về quê ra mắt, cả nhà đều ngỡ ngàng. Mẹ tôi thì thầm: “Con gái đẹp thế này thường lấy đại gia, sao nó lại chọn con?”

Tôi cười, vì tình yêu đâu cần lý do.

Chúng tôi chuyển đến khu trọ khác để bắt đầu lại. Tôi đưa tiền cho cô học nghề cắt tóc, trang điểm. Tôi tin, chỉ cần có một người bên cạnh đủ kiên nhẫn, cô sẽ khác.

Cho đến ngày tôi thấy cô bước ra từ một nhà nghỉ.

Tôi không ghen, chỉ lặng lẽ chở cô về. Cô khóc, xin lỗi, nói bạn trai cũ dùng clip riêng tư để ép gặp lần cuối. Tôi đau, nhưng lại thương.

Rồi lần thứ hai. Rồi lần thứ ba.

Mỗi lần, tôi chỉ dám đưa cho cô xem bức ảnh mình chụp được và hỏi: “Em có thực sự muốn lấy anh không?”

Lần nào cô cũng khóc, cũng hứa sẽ thay đổi. Thậm chí cô còn nói muốn mang thai, muốn có con để giữ lời hứa.

Tôi yêu cô đến mức không tưởng tượng nổi cảnh thiếu cô trong đời. Nhưng tôi cũng mệt mỏi đến cùng cực vì những tổn thương cứ lặp lại. Tôi nhớ câu mẹ nói: “Lấy vợ không cần đẹp, vợ đẹp rồi mất công giữ”.

Có phải tôi đang cố dùng tình yêu của mình để cứu một người chưa sẵn sàng được cứu? Hay chỉ vì quá sợ cô đơn mà tôi chấp nhận sống trong nỗi đau kéo dài?

Tôi không biết nên tiếp tục hay buông tay. Chỉ biết rằng, có những mối tình không làm ta hạnh phúc hơn – mà chỉ khiến ta trở nên yếu đuối hơn mỗi ngày.

Hạ Vy (t/h)