Hôm ấy là sinh nhật lần thứ 35 của tôi, một cột mốc mà tôi nghĩ sẽ thật đặc biệt, ngập tràn yêu thương bên chồng và các con. Nhưng đời thường không như mơ, và ngày đó đã trở thành một ký ức không bao giờ quên, không phải vì niềm vui, mà vì sự thật đau lòng tôi phát hiện: chồng tôi ngoại tình. Câu chuyện này, tôi muốn chia sẻ, không chỉ để giãi bày mà còn để gửi gắm một thông điệp: đôi khi, sự bình tĩnh và khôn ngoan của người vợ chính là vũ khí mạnh mẽ nhất.
Tôi và chồng, Minh, kết hôn đã 10 năm. Chúng tôi có hai đứa con, một trai một gái, và cuộc sống tưởng chừng như êm đềm. Minh là người đàn ông chu đáo, hay tặng quà, hay nói lời ngọt ngào. Tôi luôn tự hào về gia đình mình, dù đôi lúc cũng có những bất đồng nhỏ. Sinh nhật năm nay, tôi háo hức chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ tại nhà, mời vài người bạn thân và gia đình. Minh nói anh bận họp muộn, nhưng hứa sẽ về sớm để cùng thổi nến. Tôi tin, như mọi lần.
Nhưng đến 8 giờ tối, Minh vẫn chưa về. Điện thoại anh không liên lạc được, chỉ có những tin nhắn ngắn gọn: “Anh bận chút, về ngay.” Lòng tôi bắt đầu bất an. Bạn bè dần ra về, bánh sinh nhật vẫn nằm nguyên trên bàn, ánh nến lung linh giờ chỉ làm tôi thêm xót xa. Linh tính mách bảo, tôi quyết định làm một việc mà trước giờ chưa từng: kiểm tra định vị điện thoại của Minh – thứ mà anh từng chia sẻ để “cho tôi yên tâm”.
Định vị chỉ đến một khách sạn sang trọng ở ngoại thành Hà Nội. Tôi bàng hoàng, nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi gửi con cho mẹ đẻ trông giúp, lấy xe và lái thẳng đến đó. Trong lòng, tôi cầu mong chỉ là một sự hiểu lầm. Nhưng khi bước vào sảnh khách sạn, tôi thấy Minh, chồng tôi, đang tay trong tay với một cô gái trẻ, ăn mặc lộng lẫy, bước ra từ thang máy. Cô ta cười tươi, còn Minh thì nhìn cô ta bằng ánh mắt mà tôi từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình.

Tôi đứng đó, tim như thắt lại, nhưng không để cảm xúc lấn át. Tôi tiến đến, gọi tên Minh. Anh giật mình, tái mặt, còn cô gái kia thì lúng túng, cố né tránh ánh mắt tôi. “Chào anh, hôm nay là sinh nhật em, anh nhớ chứ?” – tôi nói, giọng bình thản nhưng sắc lạnh. Minh lắp bắp, cố giải thích rằng đó chỉ là “đối tác công việc”. Nhưng sự thật quá rõ ràng, và tôi không cần thêm lời biện minh.
Thay vì gào thét hay làm ầm lên, tôi làm một việc mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình đã đúng. Tôi rút điện thoại, gọi cho mẹ chồng – người luôn xem tôi như con ruột và rất nghiêm khắc với Minh. Tôi kể ngắn gọn sự việc, không thêm thắt, không khóc lóc. Rồi tôi quay sang cô gái kia, mỉm cười và nói: “Cô có biết hôm nay là sinh nhật tôi không? Người đàn ông này là chồng tôi, và chúng tôi có hai đứa con. Nếu cô muốn, tôi sẽ để cô gặp mẹ anh ấy, để cô kể lại câu chuyện ‘đối tác’ này.”
Cô gái trẻ bắt đầu hoảng loạn. Có lẽ cô ta không ngờ tôi lại điềm tĩnh đến vậy. Tôi không chửi bới, không đánh ghen, nhưng mỗi lời tôi nói như một nhát dao sắc bén. Tôi mời cô ta ngồi xuống, lấy điện thoại ra, mở ảnh gia đình chúng tôi – những khoảnh khắc hạnh phúc bên các con. Tôi kể về những khó khăn tôi và Minh đã cùng vượt qua, về những đêm thức trắng chăm con, về giấc mơ chung của chúng tôi. Cô ta cúi đầu, không nói được gì.
Chỉ 30 phút sau, mẹ chồng tôi xuất hiện. Bà nhìn Minh, rồi nhìn cô gái, ánh mắt nghiêm nghị. Bà không to tiếng, chỉ hỏi một câu: “Cháu là ai, và cháu đang làm gì với con trai cô?” Cô gái bật khóc, lắp bắp xin lỗi, thừa nhận mình biết Minh đã có gia đình nhưng vẫn “nhắm mắt đưa chân”. Trước mặt mẹ chồng, cô ta quỳ xuống, xin tôi tha thứ, nói rằng cô không muốn phá hoại gia đình tôi.
Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, nhưng cũng không trách móc thêm. Với tôi, hành động của cô ta là sai, nhưng người làm tôi tổn thương nhất vẫn là Minh. Tôi nhìn chồng, nói: “Anh có một tuần để suy nghĩ. Nếu anh muốn giữ gia đình này, anh biết phải làm gì.” Rồi tôi quay lưng bước đi, để lại Minh và cô gái kia trong sự ê chề.
Hôm đó, tôi không khóc trước mặt họ, nhưng về đến nhà, tôi đã khóc rất nhiều. Không phải vì Minh phản bội, mà vì tôi thấy thương chính mình, thương các con. Nhưng tôi biết, tôi không thể để nỗi đau đánh gục. Tôi chọn cách đối mặt bằng sự bình tĩnh và tự trọng, không phải để chứng minh điều gì với kẻ thứ ba, mà để bảo vệ giá trị của bản thân.
Đã ba tháng kể từ ngày ấy. Minh trở về, xin lỗi và hứa thay đổi. Tôi chưa tha thứ, nhưng tôi đồng ý cho anh cơ hội, vì các con và vì những năm tháng chúng tôi từng hạnh phúc. Tôi không chắc tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi điều.
Câu chuyện này, tôi viết ra không phải để kể xấu chồng hay để khoe khoang sự khôn ngoan của mình. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới những người phụ nữ khác: nếu một ngày bạn rơi vào hoàn cảnh như tôi, hãy bình tĩnh. Đừng để cơn giận làm mờ lý trí. Đôi khi, sự điềm tĩnh và tự trọng của bạn sẽ khiến những kẻ sai trái phải cúi đầu.
Tâm sự của độc giả!