Tôi và chồng cưới nhau đã năm năm. Anh hơn tôi hai tuổi, hiền lành, ít nói, nhưng sống trách nhiệm. Cuộc sống ở quê chật vật, anh bàn tính chuyện sang Hàn Quốc làm việc theo diện xuất khẩu lao động. Tôi ban đầu không muốn xa chồng, nhưng nghe anh nói: “Anh đi vài năm thôi, kiếm vốn về dựng nhà, cho con cuộc sống đủ đầy”, tôi nghẹn ngào mà gật đầu.
Ngày anh xách vali lên đường, tôi khóc đến nghẹn lời. Nhưng tôi vẫn tự nhủ phải mạnh mẽ để làm hậu phương vững chắc. Ba năm ấy, tôi vừa chăm con nhỏ, vừa quán xuyến việc đồng áng, vừa buôn bán lặt vặt thêm thu nhập.
Anh đều đặn gửi tiền về, nhưng thay vì chuyển trực tiếp cho tôi, anh nhờ gửi qua tài khoản chị gái ruột ở thành phố. Anh giải thích: “Chị làm ngân hàng, giữ hộ cho chắc, lỡ em cầm nhiều tiền ở quê lại không an toàn. Mình cần gì thì chị rút gửi về”.

Tôi tin, vì nghĩ dẫu sao cũng là chị em ruột, người trong nhà cả. Hàng tháng tôi nhận được khoản sinh hoạt phí anh nhờ chị gửi về, cũng đủ lo cho con. Dù đôi khi chạnh lòng vì muốn tự tay giữ lấy mồ hôi công sức của chồng, tôi vẫn nghĩ đơn giản: tất cả là vì tương lai.
Tháng trước, con trai tôi phải nhập viện vì viêm phổi nặng. Chi phí tăng cao, tôi tính xin chị chồng rút thêm tiền từ khoản mà anh gửi tiết kiệm suốt ba năm qua.
Tôi gọi điện cho chị, lòng đầy hy vọng. Nhưng đầu dây bên kia, chị ngập ngừng: “Giờ chị chưa rút được… em tạm xoay xở đi, để chị bàn lại với nó đã”.
Câu trả lời lập lờ khiến tim tôi nặng trĩu. Tôi bắt đầu thấy bất an. Vài hôm sau, khi con vẫn chưa khỏe, tôi quyết định gọi thẳng cho chồng, yêu cầu anh giải thích. Anh im lặng rất lâu rồi thở dài: “Anh xin lỗi. Anh nhờ chị giữ tiền… nhưng thực ra, anh để chị dùng một phần để lo cho con chị học đại học, còn lại góp vốn cho anh rể làm ăn. Tất cả cũng chỉ để tích lũy lâu dài cho gia đình mình thôi”.

Tôi chết lặng khi nghe những lời đó. Tiền anh gửi về suốt ba năm, số tiền tôi hằng mong chờ để dựng một mái nhà cho ba mẹ con, hóa ra đã bị đem đi lo cho gia đình bên ngoại mà tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Tôi hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ đến tôi, đến con, khi để chị ấy toàn quyền quyết định như vậy chưa? Tại sao anh và chị có thể âm thầm bàn bạc sau lưng tôi?”.
Chồng tôi chỉ trả lời ngắn gọn: “Anh làm thế cũng là vì tương lai, em đừng suy nghĩ nhiều”. Giọng anh bình thản đến mức khiến tôi nghẹn thở.
Một “tương lai” mà tôi hoàn toàn bị gạt ra ngoài. Một “tương lai” mà trong đó, vai trò của tôi – vợ anh, mẹ của con anh – không hề tồn tại. Tôi chợt nhận ra, trong sự tính toán của anh, tôi chỉ như một người ngoài cuộc.
Đêm đó, tôi khóc đến cạn nước mắt. Bao nhiêu năm hy sinh, tin tưởng, chờ đợi, bỗng chốc hóa thành vô nghĩa. Ngôi nhà tôi từng mơ, những ngày đoàn tụ hạnh phúc tôi từng tin, giờ đây chỉ còn là những lời hứa rỗng.
Tôi không trách chị chồng, vì suy cho cùng ai cũng thương con mình. Tôi chỉ thấy đau vì người chồng mà tôi đặt trọn niềm tin lại có thể xem nhẹ cảm xúc của vợ đến thế.
Nếu một ngày nào đó chúng tôi thật sự mua được căn nhà, tôi vẫn sẽ nhớ rằng nền móng của nó được xây bằng sự dối trá. Tôi không biết phải bước tiếp thế nào, khi mà ngay trong gia đình của chính mình, tôi lại trở thành kẻ đứng bên lề.
*Tâm sự của độc giả