Cưới vội vì lỡ mang thai, ba năm sau tôi chết lặng khi phát hiện tờ giấy ADN chồng giấu trong tủ

Cưới nhau trong vội vàng vì “lỡ dính bầu”, tôi từng tin mình đã tìm được bờ vai vững chãi. Thế nhưng, một tờ giấy cất giấu trong ngăn tủ chồng khiến tất cả niềm tin và cảm giác bình yên bấy lâu vụn vỡ.

3 năm trước, tôi và chồng cưới nhau trong một hoàn cảnh chẳng mấy lãng mạn – vì “lỡ dính bầu”. Khi đó, bà nội anh đang ốm nặng. Ngay sau khi biết tin tôi có thai, anh vội vàng về thưa chuyện với gia đình, xin cưới.

Sự việc đến quá bất ngờ, bởi trước đó anh chưa từng giới thiệu tôi với người nhà. Họ thậm chí còn không hề biết anh có bạn gái. Đám cưới diễn ra chóng vánh, trong khi bà nội anh chỉ ít tuần sau đã qua đời.

Thật ra, tôi đến với chồng sau một cuộc tình đầy nước mắt. Người đàn ông tôi yêu từ tuổi đôi mươi đã bỏ rơi tôi đúng lúc có công việc ổn định, để chạy theo con gái cấp trên. Những tháng ngày ấy, tôi sống như kẻ mất hồn, đồng nghiệp ai cũng xót xa và bức xúc thay.

Chỉ có anh – chồng tôi bây giờ – là lặng lẽ quan tâm. Khi thì mua hộp cơm, khi thì nhắc tôi phải ăn uống tử tế. Có lần tôi bỏ bữa, anh nghiêm giọng: “Không yêu thì không chết, nhưng không ăn thì sẽ chết đấy. Đừng hành xác mình vì một kẻ không ra gì”. Tôi khóc òa, cảm thấy vừa tủi thân vừa được an ủi.

2d377105fbd773892ac6-1755536615.jpg
Cưới vội vì lỡ mang thai, ba năm sau tôi chết lặng khi phát hiện tờ giấy ADN chồng giấu trong tủ. Ảnh minh họa

Trong buổi tiệc cuối năm, tôi say khướt. Khi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, thấy quần áo vẫn còn nguyên, anh chỉ dịu dàng giải thích: tôi say quá nên anh đành thuê phòng cho tôi ngủ tạm. Rồi anh nhìn tôi, khẽ nói: “Em cứ mãi thế này, anh đau lòng lắm”. Khoảnh khắc ấy, tôi ôm chầm lấy anh, bật khóc như một đứa trẻ. Và rồi, chỉ ít lâu sau, tôi biết mình mang thai.

Anh không để tôi phải bơ vơ trong những lời dị nghị. “Anh đợi được, nhưng con mình thì không” – anh nói, rồi nhanh chóng cưới tôi. Tôi không yêu anh nhiều, nhưng lại thấy anh đáng tin cậy, sẵn sàng gánh vác trách nhiệm. Với phụ nữ, đôi khi một người đàn ông như vậy còn quý giá hơn một mối tình cuồng nhiệt mà đầy tổn thương.

Con trai tôi chào đời, chẳng giống bố cũng chẳng giống mẹ. Ban đầu, tôi nghĩ lời nựng đùa của mẹ chồng chỉ là vui miệng. Nhưng rồi hàng xóm bắt đầu xì xào, nói cháu tôi “không giống ai trong nhà”. Mẹ chồng tức tối, bảo chồng tôi đi xét nghiệm ADN để có bằng chứng đối đáp. Anh chỉ phẩy tay: “Mặc kệ họ nói, mẹ ạ”. Tôi thầm biết ơn, tin rằng anh hoàn toàn tin tưởng mình.

Cho đến một ngày…

Khi dọn dẹp phòng làm việc của chồng, tôi bất ngờ phát hiện một phong bì giấu trong ngăn tủ. Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN của anh và con trai. Đọc những dòng chữ cuối cùng, tôi chết lặng.

98e300b8816a0934507b-1755537041.jpg
Cưới vội vì lỡ mang thai, ba năm sau tôi chết lặng khi phát hiện tờ giấy ADN chồng giấu trong tủ. Ảnh minh họa

Hóa ra, anh từng nghi ngờ. Hay ít nhất, anh đã từng không chắc chắn. Anh không nói ra, không tỏ thái độ, vẫn luôn bênh vực tôi trước mọi người. Nhưng trong lòng, anh cũng từng sợ hãi rằng con trai không phải máu mủ của mình.

Đêm đó, tôi gặng hỏi anh:
– “Có bao giờ anh nghĩ mình đang nuôi con tu hú không?”
Anh cười, nắm tay tôi: “Chẳng lẽ con anh mà anh còn không biết? Anh tin em, tin vào tình yêu của mình chứ”.

Tôi lặng người. Muốn bật ra câu hỏi về tờ giấy kia, nhưng rồi lại im lặng, nuốt nước mắt vào lòng.

Tôi hiểu, việc anh làm chưa chắc vì không tin tôi, mà có thể vì muốn một lần xác nhận để cả đời yên tâm. Để không còn vướng bận ánh mắt người đời, để không còn nghe lời gièm pha mà hoài nghi vợ con. Có lẽ, anh nghĩ như thế là tốt cho cả tôi.

Nhưng dù cố gắng lý giải, tôi vẫn không ngăn được nỗi buốt đau. Thứ niềm tin và cảm giác bình yên mà tôi tưởng mình đã có, bỗng vụn vỡ trong tích tắc.

Xuân Vũ (T/H)