Tha thứ cho vợ ngoại tình, 12 năm sau người chồng sốc nặng khi xét nghiệm ADN con trai

Anh yêu vợ, nuôi con, vun vén gia đình sau cú sốc ngoại tình. Nhưng 12 năm sau, sự thật lạnh lùng từ kết quả ADN khiến anh như rơi xuống vực thẳm.

Anh Khải từng tin rằng, tha thứ là cách tốt nhất để giữ mái ấm. Nhưng 12 năm sau, sự thật phũ phàng ập đến như một cú đấm thẳng vào tim.

Tôi vẫn nhớ cái đêm mưa lất phất năm ấy, Khải – người bạn gắn bó với tôi suốt thời thanh xuân – gọi điện lúc gần nửa đêm. Giọng anh trầm khàn: “Ra quán với tôi. Có chuyện này… tôi chẳng biết nói với ai ngoài ông”.

Trong quán nhỏ, Khải nắm chặt ly rượu, mắt đỏ hoe:
“Vợ tôi ngoại tình. Tôi sốc lắm, nhưng… cô ấy khóc, xin lỗi, hứa sẽ không tái phạm. Tôi… tha thứ.”

Tôi lặng người. Ngoại tình là điều tôi ghét cay ghét đắng, nhưng nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Khải, tôi hiểu anh đã đau đến tận cùng. Họ yêu nhau từ thời học sinh, cưới khi vừa bước qua tuổi đôi mươi, từng mơ về mái nhà đầy ắp tiếng cười con trẻ.

0bfe82ecbaf332ad6be2-1755142018.jpg
Ảnh minh họa

Sau lần đó, Khải thú nhận niềm tin trong anh đã nứt vỡ. Có lúc, anh tự hỏi: liệu những năm tháng yêu nhau, khi họ từng giận dỗi, xa cách, vợ anh có “bắt cá hai tay”? Nhưng rồi anh chôn chặt nghi ngờ, tiếp tục vun vén gia đình. Vợ anh thay đổi hẳn: hết la cà, toàn tâm lo cho chồng con. Khải tự trấn an: đó chỉ là phút yếu lòng, ai mà chẳng từng sai.

Con gái đầu lòng chào đời, xinh như thiên thần. Vài năm sau, họ có thêm bé trai. Gia đình hai bên mừng rỡ, nhất là bố mẹ Khải khi “có cháu nối dõi”. Khải thương vợ, chiều con, kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa hết về nhà, thậm chí vay mượn mua ô tô để vợ đưa con đi học. Cuộc sống tưởng như đã yên ấm.

Thế rồi, chỉ hai hôm trước, Khải lại gọi tôi. Lần này, không dài dòng, anh nói đúng một câu:
“Con bé Hân là con tôi, còn thằng Khang… thì không.”

Anh kể, khi dọn chiếc điện thoại cũ của vợ, Khải vô tình đọc được tin nhắn gửi cho một người đàn ông: “Em với chồng cũng đang ‘thả’ mà, anh cứ thoải mái.” Linh cảm chẳng lành, anh lặng lẽ đi xét nghiệm ADN. Kết quả lạnh lùng phơi bày sự thật: bé trai 5 tuổi – đứa con anh vẫn nâng niu – không mang dòng máu của anh.

Tôi nhìn Khải – người từng mạnh mẽ, can trường – gục đầu trên bàn, giọng khàn đặc:
“Giá như tôi đừng tha thứ…”

Nỗi đau ấy không chỉ là bị phản bội thêm một lần nữa, mà còn là cảm giác bị lừa dối suốt bao năm, yêu thương một đứa trẻ không phải máu mủ như con ruột. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu bao dung giờ hóa thành trò đùa tàn nhẫn.

Khải nói sẽ ly hôn. Anh nhận nuôi con gái lớn, để con trai lại cho mẹ chăm. “Tôi không hận thằng bé, chỉ là… tôi không còn đủ sức yêu thêm nữa.”

Tôi không biết an ủi thế nào. Ngoại tình, dù chỉ một lần hay mười lần, vẫn để lại vết cứa sâu nhất trong tình yêu. Có người chọn tha thứ, hy vọng thời gian chữa lành. Nhưng không phải vết thương nào cũng liền sẹo, và không phải ai cũng biết trân trọng cơ hội được làm lại.

Giá như ngày ấy, Khải đừng tha thứ…

Xuân Vũ (T/H)